Khi tôi tỉnh lại, Tạ Thư Bạch đang nhẹ nhàng ôm tôi trong lòng.
Tôi mở mắt, nước mắt lặng lẽ trào ra:
“Sư huynh… em vừa mơ một cơn ác mộng.”
Tạ Thư Bạch cúi xuống, hôn đi những giọt nước mắt ấy, anh nhẹ giọng hỏi:
“Rất đau lòng sao?”
Tôi nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu:
“Quên mất rồi.”
Tôi rúc vào lòng anh, ngón tay nắm chặt vạt áo sơ mi của anh, nhẹ giọng hỏi:
“Sư huynh… sáu năm trước, anh có yêu ai không?”
Tạ Thư Bạch ngẩn người một lúc, anh hôn lên chóp mũi tôi.
Sau đó anh thành thật trả lời:
“Không có.”
“Lúc đó giáo sư rất nghiêm khắc, ngày nào cũng lo không biết có tốt nghiệp được không. Trong nhà cũng xảy ra chuyện, đến tiền mua vé máy bay về nước cũng chẳng gom đủ.”
“Anh sống trong trạng thái mơ hồ, chẳng biết tương lai sẽ ra sao.”
“Bản thân còn chẳng lo nổi, đâu dám kéo ai vào cùng mình chịu khổ.”
Có lẽ những ký ức đau buồn ấy giờ đây đã thật sự trở thành chuyện cũ, nên Tạ Thư Bạch mới có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy.
Tôi tựa đầu vào n.g.ự.c anh, nước mắt thấm ướt áo anh, mơ hồ loang lổ.
Tôi nghĩ—
Những năm tháng ở Manchester, hẳn là anh đã rất khổ sở.
Đến mức một chàng trai từng rực rỡ đầy tự tin, bị mài mòn tới không còn góc cạnh.
Đến mức không nỡ thẳng thừng từ chối, mà phải bịa ra một lý do khéo léo để tránh tổn thương người khác.
Số phận đúng là quá tàn nhẫn—một bàn tay vô hình cứ liên tục khuấy đảo cuộc đời ta, ép buộc chúng ta trôi lăn giữa dòng đời, đầy thương tích.
Những ngông cuồng tuổi trẻ cuối cùng chỉ trở thành vết thương trong đời.
Kết cục chỉ đành buông một tiếng thở dài—có duyên mà không phận.
Tạ Thư Bạch có hơi bất ngờ, môi anh bị tôi cắn rách, rỉ máu.
Nhưng anh không phản kháng, chỉ dịu dàng để mặc tôi như một con thú nhỏ phát điên, cắn xé anh.
Tôi ngồi trên người anh, siết lấy cổ áo anh, tức tối nói:
“Tạ Thư Bạch! Về sau không được chạy nữa, nghe rõ chưa?!”
Tạ Thư Bạch nhìn tôi, ánh mắt anh dịu dàng, anh ngẩng đầu, hôn lên môi tôi.
Giọng anh như mang theo nụ cười:
“Tuân lệnh, tiểu thư Kiều Âm của anh.”
11
Tạ Thư Bạch đã xin nghỉ phép dài hạn ở bệnh viện.
Tôi và anh ngày nào cũng quấn lấy nhau, cuồng nhiệt và mãnh liệt, như thể đang bù đắp lại sáu năm đã bỏ lỡ.
Tạ Thư Bạch tuy không còn là cậu trai trẻ non nớt năm xưa, nhưng khi đã nếm trải được "hương vị trưởng thành", lại càng thêm nghiện ngập, khó lòng dứt ra được.
Anh vốn là người cực kỳ dịu dàng, tận sâu trong cốt tủy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thế nhưng vào những lúc đặc biệt, lại trở nên cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có chút tà ý, ép tôi đến mức không thể thoát thân.
Tôi bị dày vò đến mức chịu không nổi, hai mắt đỏ hoe, không kìm được mà hôn lên môi anh, thầm cầu xin tha thứ:
“Sư huynh... nhẹ một chút…”
Âm thanh ướt át vang lên kéo dài, quyện lấy nhau như keo dính.
Tạ Thư Bạch ôm chặt tôi, dịu dàng vỗ về, nhưng động tác thì hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
Giọng nói của anh phát ra từ lồng n.g.ự.c rung động, cảm giác tê dại như dòng điện lan từ đầu đến tận các đầu ngón chân tôi:
“Âm Âm, ngoan nào.
Em là em bé giỏi nhất mà, em có thể nuốt trọn hết được, đúng không?”
Tôi nghẹn ngào bật khóc, đầu óc rối bời, như bị quấy thành hồ dán:
“Tạ Thư Bạch… sư huynh…anh…”
Tôi theo phản xạ ngửa đầu ra sau, để lộ chiếc cổ mảnh mai — nơi yếu nhất của con người, là tử huyệt.
Tạ Thư Bạch như một con trăn đang săn mồi.
Từng vòng từng vòng siết chặt, bao phủ lấy tôi một cách kín kẽ không lối thoát.
Tôi gần như không thở nổi.
Anh cúi đầu, cắn nhẹ vào cổ tôi.
Thân thể quấn chặt, cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào vì bị đè ép.
Một tia sáng trắng lóe qua mắt tôi, ý thức như bị kéo khỏi cơ thể.
Giữa cơn mơ hồ, tôi cảm nhận được Tạ Thư Bạch khẽ hôn lên môi mình, thì thầm:
“Âm Âm, đừng rời xa anh…”
Trong giấc ngủ mơ màng, tôi dường như nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tạ Thư Bạch dịu dàng vỗ đầu tôi, rồi bắt máy.
Đầu dây bên kia là giọng của quản gia, mang theo chút bất lực:
“Cậu chủ nhỏ đang khóc đòi mẹ…”
Ông ấy ngập ngừng một chút, rồi giọng điệu như đang dò xét:
“Phu nhân… bà định khi nào trở về nhà ạ?”
Tạ Thư Bạch nhàn nhạt bật cười:
“Xin lỗi, cô ấy đang ngủ rồi.”
Đầu dây bên kia như có vật gì rơi xuống đất, âm thanh hỗn loạn.
Rồi nhanh chóng có người khác cầm máy — giọng nói trầm khàn, đầy tức giận của Tống Chu vang lên:
“Bác sĩ Tạ, cảm ơn anh đã chăm sóc cô ấy suốt thời gian qua. Tôi sẽ lập tức đến đón cô ấy về.”
Tạ Thư Bạch nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, đan chặt các ngón tay vào nhau, cúi đầu hôn lên hàng mi ướt của tôi, cười khẽ:
“Không cần.
Cô ấy vừa mới khóc rất nhiều, tôi dỗ mãi mới chịu ngủ.
Đừng làm phiền.”
Nói xong, anh không đợi đối phương đáp lại, lập tức cúp máy và tắt nguồn.