Tôi cau mày, lòng dấy lên một tia nghi hoặc. Nhưng lúc này việc cấp bách là giải quyết tình huống trước mắt.
Tôi hít sâu một hơi, kéo vạt áo của Đậu Đậu:
“Em có thích cô nhi viện Tinh Tinh không?”
“Thích.”
“Tốt. Vậy lát nữa em giúp chị một việc, đi gọi tất cả các bạn nhỏ lại. Nếu nghe nói chị sắp bị đưa đi, mọi người phải cùng khóc nhé.”
Tôi chớp mắt, nảy ra một kế:
“Có cách rồi!”
Quả nhiên, không lâu sau, mẹ Vương gọi tôi vào văn phòng.
Số lượng trẻ trong viện không nhiều, chỉ cần đối chiếu tuổi và thời điểm nhập viện là có thể nhanh chóng xác định được tôi.
Vừa bước vào, ánh mắt của Bạch Thành lập tức dừng lại trên người tôi.
Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm bộ váy hoa cũ kỹ trên người tôi rồi gật đầu với ba mình:
“Chính là con bé này…”
Hắn sải vài bước đến trước mặt tôi, tay vươn ra bẹo má trái tôi:
“Em chính là em gái của anh. Sau này phải gọi anh là anh trai đấy.”
Sau đó còn ra vẻ bất ngờ:
“Mặt Nguyệt Nguyệt mềm thật đấy.”
Trong lòng tôi đã lật mấy trăm cái tròng mắt, ngoài mặt lại giả vờ lúng túng, ngơ ngác, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn về phía mẹ Vương.
Mẹ Vương lập tức kéo tôi ra phía sau mình, bà cũng là lần đầu gặp chuyện phức tạp như vậy, chỉ đành im lặng xoa xoa mặt tôi.
Cha Bạch chẳng thèm liếc tôi lấy một cái, chỉ lạnh nhạt nói:
“Mấy hôm nữa chúng tôi sẽ đưa con bé đi làm xét nghiệm ADN. Mấy thủ tục sau đó sẽ có người xử lý.”
“Cháu không quen biết mấy người.” — Tôi vội vàng nói — “Cháu không muốn đi với mấy người.”
Sắc mặt cha con nhà họ Bạch lập tức trở nên khó coi.
Ngay cả mẹ Vương cũng kinh ngạc. Dù sao phần lớn trẻ ở viện đều mong được nhận nuôi, nhất là về nhà giàu.
Mẹ Vương vội dàn xếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nguyệt Nguyệt, tụi con ra ngoài chơi một lát đi, để người lớn nói chuyện.”
Bạch Thành mặt vẫn đen sì, nhưng vẫn kéo tay tôi.
Ra ngoài, hắn liền dắt tôi về phía góc sân cát.
“Anh làm em đau à? Anh không cố ý đâu, tại em nhìn mềm thật mà.” — Bạch Thành làu bàu.
Tôi lười đáp. Tên này đúng là mấy chục năm vẫn trẻ con như xưa.
Nhân lúc hắn không đề phòng, tôi mạnh tay đẩy hắn ngã xuống đống cát.
Tôi chờ ngày này lâu rồi.
Hắn tránh không kịp, tôi vốc cát ném thẳng lên đầu hắn, vừa ném vừa đá vào m.ô.n.g hắn:
“Cho anh dám bắt nạt tôi! Cho anh dám ức h.i.ế.p tôi mãi!”
Bạch Thành lấy một tay che mắt, tay kia cũng nắm cát nhưng mãi không ném ra, ngược lại bị tôi đá lăn lộn giữa đống cát.
Trời nóng, mới dạy dỗ hắn vài phút tôi đã mồ hôi đầm đìa.
Còn hắn thì dính đầy cát, túm lấy cổ chân tôi khi tôi định đá thêm cú nữa:
“Hết giận chưa?”
Tôi hơi bất ngờ. Ban đầu còn nghĩ sẽ đánh nhau thật to để ngắt lời bọn người lớn bên trong.
“Nếu em ngoan ngoãn về nhà với anh, ngày nào anh cũng mua kẹo cho em, còn cho em đánh anh nữa.” — Bạch Thành dỗ ngọt như trẻ con — “Còn nếu không chịu đi, anh sẽ nhốt em trong gác mái, chỗ đó nhiều chuột lắm. Chuột sẽ gặm sạch hết mười ngón tay chân của em đấy.”
12
Nếu tôi thực sự chỉ mới mười một, mười hai tuổi, có lẽ sẽ bị hắn dọa cho sợ mất.
Tôi phủi cát trên tay rồi ngoắc ngón tay với hắn.
Bạch Thành, người vừa bị tôi đánh, cảnh giác nhìn tôi.
Tôi thở dài giả vờ sâu sắc:
“Không phải tôi không muốn về nhà với anh.”
Vì thế, trong mười phút tiếp theo, tôi liên tục kể lể về sự đáng sợ và xấu xa của Lục Thế Cẩn, làm sao hắn dùng những lời đe dọa để ép tôi phải đi cùng hắn, cả viện mồ côi cũng bị hắn uy hiếp.
“Có hắn ở đó, tôi không dám về nhà với các người đâu. Hắn sẽ trả thù tôi.” Tôi vừa giả vờ khóc vừa lén nhìn hắn: “Haiz, anh Bạch, anh có giúp em được không?”
“Tay hắn cũng dài thật đấy.” Bạch Thành híp mắt, trên mặt thoáng hiện lên vẻ ác ý hoàn toàn khác biệt với vẻ trẻ con thường ngày.