Từ đó tôi càng sống kín đáo hơn, lên lớp hay ra ngoài đều cố gọi bạn cùng phòng đi cùng.
Không phải vì tôi nhát gan, mà bởi vì được sống lại lần nữa, tôi thực sự trân quý mạng sống của mình.
Đến lần thứ hai, chuyện xảy ra rõ ràng hơn. Hôm đó sau giờ học, Tưởng Hinh đứng đợi sẵn ngoài lớp học.
Cô ta tươi cười vẫy tay với cả nhóm:
“Xin chào, bạn là Hạ Vãn Nguyệt phải không?”
Tôi:
“Không phải.”
Tưởng Hinh: “?”
Tôi nghiêm túc:
“Chị nhận nhầm người rồi.”
27
Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao cô ta lại căm ghét tôi đến vậy, đến mức không ngại trở thành tội phạm để giếc tôi.
Cho đến cái ngày chuyện đó xảy ra.
Hôm đó, tôi vốn đang ôn thi cuối kỳ trong thư viện, học đến tận lúc thư viện đóng cửa. Trên đường nhỏ quay về ký túc xá, tôi bắt gặp Tưởng Hinh.
Lúc này, cô ta không còn vẻ rực rỡ hào nhoáng ban ngày, mà thay vào đó là nét mệt mỏi khó che giấu.
Cô ta nói:
"Tôi chờ cô lâu lắm rồi. Hôm trước giỡn với tôi vui lắm à?"
Tôi đáp:
"Chị Tưởng, hình như giữa chúng ta… chẳng có gì để qua lại cả."
"Vậy cô tránh tôi làm gì?"
Ánh mắt cô ta nhìn tôi rất sâu:
"Cô và Lục Thế Cẩn có quan hệ gì? Anh ấy rất quan tâm đến cô."
"Tôi không rõ."
Tôi lạnh lùng đáp,
"Chị yên tâm, tôi sẽ không tranh giành anh ta với chị. Tôi và anh ta vĩnh viễn không thể nào đến với nhau."
"Hay là bây giờ cô gọi cho anh ấy, nói rõ những lời này đi."
Tôi cảm thấy rõ ràng sự bất an tột độ trong cô ta, mà sự bất an đó không đơn thuần đến từ chuyện tình cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy cô ta không ổn, tôi đành gượng gạo lấy điện thoại ra gọi cho Lục Thế Cẩn.
"Alo?"
"Nguyệt Nguyệt, em chưa từng chủ động gọi cho anh," giọng anh ta trầm thấp, "có chuyện gì sao?"
"Không có gì cả, chỉ là muốn nói, khụ khụ…"
Những lời tiếp theo nghe có vẻ tôi đang ảo tưởng, nhưng dưới ánh mắt sắc như d.a.o của Tưởng Hinh, tôi buộc phải nói:
"Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ đến với anh đâu. Anh nên từ bỏ đi."
Lục Thế Cẩn im lặng một lát rồi hỏi:
"Có người bên cạnh em à?"
"Là Tưởng Hinh sao? Em phải rời khỏi cô ta ngay lập tức. Nhà cô ta vừa gặp khủng hoảng tài chính lớn, cha cô ta mới bị bắt giam, bây giờ cô ta đang liều mạng tìm một cuộc hôn nhân để cứu vãn…"
Nhưng đã quá muộn.
Tưởng Hinh nhanh chóng phát hiện điều gì đó không ổn. Trong bóng tối, có thứ gì đó lóe lên trước mắt tôi, lao thẳng về phía tôi!
Tôi mở to mắt nhìn con d.a.o gọt hoa quả sắp đ.â.m vào người mình, nhưng giây tiếp theo, một sức mạnh lớn đánh bật tôi ra, khiến tôi ngã xuống đất không thể khống chế.
Chưa kịp kêu đau, tôi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Bạch Thành.
Anh ôm chặt lấy tôi, đến mức tôi gần như không thể thở nổi.
Tưởng Hinh thấy không đ.â.m trúng tôi, nhưng đôi tay cô ta vẫn đầy máu, bỗng hét lên một tiếng, đánh rơi con d.a.o rồi hoảng loạn bỏ chạy.
Tôi lập tức lấy điện thoại gọi cấp cứu, báo nhanh địa điểm.
Bạch Thành vẫn ôm tôi không buông. Tôi sờ ra sau lưng anh, áo đã bị m.á.u thấm đẫm.
Tôi không hỏi tại sao anh lại có mặt ở đây vào giờ này. Người như anh, có lẽ đến chếc cũng không thể thay đổi được.
Anh như đang nghĩ điều gì đó, "Lúc mới gặp lại em lần này, anh đã biết em nhớ hết, nhớ anh từng bắt nạt em thế nào…"
"Lúc đó anh thề với lòng, đời này nhất định sẽ là người anh trai tốt nhất của em."
"Nhưng anh mãi vẫn không làm được."
Anh thều thào, yếu ớt: "Anh luôn nhớ lúc em mới về nhà họ Bạch, còn thấp hơn cả cái bàn, nắm ngón tay anh, gọi 'anh ơi'… Anh đuổi em, em còn chẳng dám khóc, ngày nào cũng bám theo anh như cái đuôi nhỏ… Anh từng nghĩ, nhà họ Bạch ai cũng lạnh lùng, nhưng em… em là ngoại lệ… Anh muốn đến cứu em, nhưng vẫn đến muộn một bước… Em tha thứ cho anh trai nhé."