Ánh mắt Giang Tư Nguyệt tối sầm , nhưng khi chằm chằm vết nước n.g.ự.c thì đôi mắt càng thêm sâu thẳm. Cậu nuốt nước bọt mấy , mặt biểu cảm đặt cốc nước lên bàn.
Chỉ là cốc nước đặt lên bàn lực của đổ mất hơn nửa.
"Hừ! Phu quân... "
Giang Tư Nguyệt xoay cổ, đó chậm rãi cởi bỏ xiêm y tân lang .
Hoàn nhận bản sắp đối mặt với điều gì. Thấy Giang Tư Nguyệt cởi xong, Thời Tẫn vòng eo thon gầy của , hai mắt sáng lên, sờ bụng , nheo mắt ngẩng đầu Giang Tư Nguyệt: "Phu quân, thịt của sờ mượt lắm nhưng… mà cũng lắm."
Giang Tư Nguyệt chằm chằm, đôi mắt sâu thấy đáy, trong mắt như sóng biển cuồn cuộn đang bùng nổ gió to sóng lớn.
Thời Tẫn ngừng chớp mắt như thấy thú vị, tự dậy nhưng chỉ một lát ngã xuống, cứ thế liên tục, miệng còn ngừng.
Giang Tư Nguyệt chống tay lên , cúi đầu dáng vẻ vui vẻ của , nhịn nở một nụ sâu xa.
"Chơi đủ ?"
Thời Tẫn , do dự gật đầu: "Ừm, chơi đủ , phu quân."
Nói , cố gắng mở to đôi mắt mơ màng giống như một chú thỏ nhỏ hoảng sợ, mềm mại mang theo trách móc: "Huynh xem! Huynh phu quân của ? Phu quân của thương , thích , yêu cầu gì cũng sẽ đồng ý, cho nên ngươi chắc chắn phu quân của !"
Nói xong, chính cũng tin tưởng hơn: "Phu quân! Phu quân! Huynh ở ? Nhà chúng kẻ đến !"
"Hắn còn… Mạo danh ! May mà thông minh, vạch trần , phu quân, mau đến đây, mau bắt !" Giang Tư Nguyệt chống , gân xanh cổ nổi lên, cúi , miệng kề sát tai Thời Tẫn, nghiến răng : "Yên tâm, chính là phu quân đích thực của ."
…
Đêm còn dài, từ bầu trời đầy trong đêm tối đến khi trời gần rạng sáng, bầu trời xanh trong bắt đầu dần dần hiện …
Từ sáng sớm mới chợp mắt một lúc, cuối cùng Thời Tẫn cũng mở mắt lúc ánh nắng mặt trời chiếu những bông hoa đua khoe sắc.
Cậu che mặt, nghiêng đầu cọ chăn đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hừm…"
Giang Tư Nguyệt bên cạnh thở dài, ôm lấy vai , nhắm mắt : "Tỉnh ?"
"Ừm."
Thời Tẫn gì đó, há miệng nhưng thốt một chữ nào.
Cậu khó khăn dậy, dựa đầu giường, sờ cổ, cổ họng như d.a.o cạo, đau vô cùng.
Giang Tư Nguyệt nhận im lặng một lúc, nghi ngờ mở mắt: "Sao ?"
Thời Tẫn trừng mắt . Sao ? Sao ?
Còn nữa? Nói lời !
Cũng thôi! Cả một đêm cổ họng nghỉ ngơi, mới là lạ!
Cậu hung hăng trừng mắt Giang Tư Nguyệt.
vẫn thấy đủ, Thời Tẫn cúi đầu cắn mặt Giang Tư Nguyệt
Cậu với bao nhiêu nữa đây! Cậu chẳng lời chút nào!
Nếu cứ tiếp tục như thì còn thể thống gì nữa!
Cậu sợ là sống mấy năm nữa !
Giang Tư Nguyệt với vẻ mặt tủi : "Nương tử, ? Cắn gì?"
Thời Tẫn tức giận đầu kéo chăn trùm kín , còn cắn gì nữa!
Huynh tự lượng sức ?
Ta cắn đứt tai là nhẹ lắm !
Giang Tư Nguyệt tỉnh táo.
"A Tẫn... Bảo bối... Nương tử... Có chuyện gì ? Chàng ."
Giang Tư Nguyệt dụi vai : "Có thấy quá đáng hôm qua ? Hử?"
Thời Tẫn đầu liếc ý còn hỏi!
Khẽ ho một tiếng, Giang Tư Nguyệt mới nhỏ giọng : "Hôm qua là đêm tân hôn của chúng , ngày đặc biệt như cả đời chỉ một , tha thứ cho , ?"
Thấy Thời Tẫn vẫn gì, suy nghĩ một chút, tiếp tục mặt đổi sắc : "Cũng thể trách , là do hôm qua say khướt, cứ kéo buông, thương mà là thể từ chối . Chàng cũng , sức hấp dẫn lớn đến nhường nào với , cho nên, thể chống cự , lúc đó mất hết lý trí ."
Thời Tẫn do dự , chỉ cổ họng lắc đầu. Giang Tư Nguyệt ngẩn , nhớ dáng vẻ hôm qua của ...
Mắt chớp chớp vô tội, yết hầu tự chủ mà trượt lên trượt xuống.
Phải đây?
Cậu cảm thấy đê tiện, còn mặt rên rỉ như hôm qua.
Lại thêm vì say rượu, giọng càng mềm mại và nhẹ nhàng như một chú mèo nhỏ ngừng cào cấu trong lòng , khiến thôi lòng mềm nhũn.
vẻ mặt tủi và đáng thương của Thời Tẫn đôi môi sưng của , khẽ ho một tiếng, thể nghĩ nữa, nếu nghĩ tiếp thì còn thể thống gì nữa!
"A Tẫn, ngoan ngoãn đây, rót cho chút nước."
ấm bàn còn giọt nước nào, hôm qua uống hết sạch .
Giang Tư Nguyệt ngẩn , giường đang giương mắt chằm chằm , : "Ta ngoài lấy nước cho , đợi !"
Giang Tư Nguyệt đến tiểu sảnh, định bếp thì thấy Giang Oản Oản và một nhóm đang trong tiểu sảnh, mắt chớp trêu chọc.
"A Nguyệt, các dậy ?" Giang Oản Oản hỏi.
Giang Tư Nguyệt dừng bước: "A tỷ, lấy nước cho A Tẫn uống."
Nghe , Giang Oản Oản nháy mắt với : "Ta nấu canh lê cho các , để trong nồi nhỏ trong bếp, bưng cho A Tẫn uống , uống sẽ cho cổ họng."
Giang Tư Nguyệt khẽ ho một tiếng: "Được... Được."
Thời Tẫn giường, cảm thấy cổ họng như sắp bốc khói, màn giường màu đỏ đầu, nhịn trợn mắt, thật sự khó chịu vô cùng!
Tên lưu manh !
Sao còn tới! "Khụ..."
Sau khi trong lòng mắng Giang Tư Nguyệt mấy thì cuối cùng Giang Tư Nguyệt cũng bưng một chén canh lê phòng ngủ.
"A Tẫn, mà còn giúp chúng nấu canh lê, bảo là để thông họng, mau uống nhiều một chút."