Lâm Hiểu Thanh thấy Giang Tư Nguyệt mở cửa khiến bé lập tức ngây tại chỗ.
“A Nguyệt cữu! Sao cữu ở đây?” Cậu bé thốt lên kinh ngạc.
Giang Tư Nguyệt bé mà bất lực: “Hiểu Thanh, con chỗ nào xe ngựa cho thuê ?”
Lâm Hiểu Thanh suy nghĩ một chút : “A Nguyệt cữu, nếu cữu dùng xe ngựa thì dùng xe nhà con ! Dù nhà con cũng gần!”
Giang Tư Nguyệt mỉm : "Được, ngày mai cữu sẽ trả cho con.”
Nghĩ ngợi một chút vội thêm: "Hiểu Thanh, con đợi chút, tối nay con đến nhà ăn cơm nhé, cữu cho các con gặp một , đến lúc đó con cũng thể đưa xe ngựa về." Lâm Hiểu Thanh l.i.ế.m môi, mắt sáng lên: “Vâng ạ!”
Đồ ăn ở nhà A Nguyệt cữu của bé thật sự quá thơm! Dù bé cũng mặt dày, đương nhiên là đồng ý một trăm phần trăm!
"Đi ."
Đợi Lâm Hiểu Thanh đưa xe ngựa đến thì Giang Tư Nguyệt trực tiếp tìm một chiếc chăn trong tủ quần áo của Thời Tẫn trải lên.
Lâm Hiểu Thanh bên cạnh mà ngây : “Tiểu cữu, cữu… Cữu định ngủ xe ? Sao còn trải chăn thế?”
Giang Tư Nguyệt liếc bé: "Chuyện của lớn, tiểu hài ít hỏi, đương nhiên là tác dụng."
Lâm Hiểu Thanh bất lực ngậm miệng: "Được ."
" mà, A Nguyệt cữu, cữu vẫn cho con , tại cữu ở nhà sư phụ con?"
Giang Tư Nguyệt trải chăn xong liền nhảy xuống xe ngựa mới chậm rãi : "Một lát nữa con sẽ ."
Thời Tẫn nheo mắt nhắm mắt, dụi Giang Tư Nguyệt lắc đầu lẩm bẩm: “Không đói, nhưng vẫn mệt, mệt lắm, hôm qua quá lâu.”
Giang Tư Nguyệt giọng mềm mại của khiến lòng cũng mềm mại theo, dậy: “Không thể ngủ nữa, hiện tại sắp trời tối, chúng rời giường sửa soạn một chút, dẫn về ăn cơm, đó ngủ ?”
Thời Tẫn rầm rì gật đầu: “Vậy cũng .”
Chờ hai họ chỉnh sửa chỉnh tề, Thời Tẫn đội mũ lên. Giang Tư Nguyệt nhíu mày cầm lấy mũ che trong tay : “Còn đội cái gì? Nghe lời, về đội nữa!”
Tiếp theo, áo đen Thời Tẫn: “Còn quần áo cũng , tất cả đều là màu đen? Không màu trắng ?”
Thời Tẫn khựng : “Không , khi cũng còn mặc màu trắng nữa.”
Giang Tư Nguyệt đôi mắt cụp xuống của Thời Tẫn, vội vàng : “Không , trở về nhờ bà bà cho vài bộ! Tay nghề của bà bà ! Chắc chắn sẽ thích!”
Thời Tẫn đỏ mặt: “Sao thể để lão nhân may quần áo cho chứ! Nếu … Thích mặc màu trắng, tự mua là .”
“Chàng quyền phản bác, về cũng !”
Người thật sự quá ngoan, lặng lẽ rời , thế mà suốt năm năm cũng từng trở về thăm họ một , Giang Tư Nguyệt nghĩ rằng nên lập chút uy nghiêm để tránh cho như cũ.
Thời Tẫn tự đuối lý: “Vậy… Vậy cũng .”
Giang Tư Nguyệt nắm tay : “Đi thôi, dẫn nương tử xinh đáng yêu của nhà về nhà gặp công bà!”
Tai Thời Tẫn đỏ bừng vì hổ: “Huynh đừng bừa.” “Hahaha! Ta bừa, những gì thể nào thật hơn!”
Hai , bước qua viện về phía phòng tranh.
Lâm Hiểu Thanh ngây ngốc tiếng của Thời Tẫn, đây là giọng của sư phụ bé ?
Sao sư phụ bé vui vẻ như ?
Sau đó cửa của phòng tranh thông hậu viện đẩy .
Lâm Hiểu Thanh thì thấy Giang Tư Nguyệt tươi thoải mái.