Màn Tự Vả Ngoạn Mục Của Tra Nam
Người đàn ông tuấn tú bên cạnh Vệ Thư Tình thoáng lộ vẻ không hài lòng:
“Vệ tiểu thư là nhân viên tôi chiêu mộ với mức lương cao.
Người không liên quan, xin đừng tùy tiện bôi nhọ.
Nếu không, đội ngũ pháp lý của tập đoàn Họa Thị không phải để trưng bày.”
Khí chất mạnh mẽ của anh ta khiến Tô Duệ lùi lại hai bước.
Trốn ra phía sau tôi.
Lúc này, quản lý bộ phận kinh doanh vội vã chạy đến.
Tôi đã mời anh ta ăn mấy bữa ở khách sạn bảy sao, mới nhờ được một cuộc hẹn với Họa Thị.
Chưa kịp mở lời, anh ta đã cúi chào người đàn ông kia một cách kính cẩn:
“Họa tổng, đây là tổng giám đốc Lục của tập đoàn Lục Thị, hôm nay đích thân đến để bàn chuyện hợp tác.”
“Không cần! Tôi không hợp tác với người có nhân phẩm tệ hại.”
Họa Thời Nghiên lạnh lùng từ chối.
Nghe đến đây, tôi không kìm được liếc nhìn Vệ Thư Tình.
Nghi ngờ có phải cô ấy giở trò hay không.
Nhưng cô ấy vẫn giữ dáng vẻ bình thản, thậm chí chẳng buồn nhìn tôi một cái.
Lòng tôi cảm thấy khó chịu.
Mãi mới dỗ được Tô Duệ rời đi trước.
Đến trưa.
Thấy Vệ Thư Tình cùng đồng nghiệp xuống lầu ăn trưa, tôi kéo cô ấy ra góc khuất:
“Tập đoàn Họa Thị chỉ tuyển những nhân tài hàng đầu.
Em làm nội trợ suốt sáu năm, bằng cách nào vào được đây?”
Vệ Thư Tình hạ mắt, khẽ cười:
“Lục Tiêu, anh quên rồi sao?
Em đã đậu vào cùng trường với anh với thành tích đứng trong top 6 toàn khóa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Khi ở nhà chăm Phi Phi, em vẫn tranh thủ thi chứng chỉ dinh dưỡng, chứng chỉ tâm lý học, và nhận công việc trực tuyến liên quan đến chuyên ngành.”
Tôi sững người.
Bất giác nhớ đến một chuyện cũ.
Phi Phi bị dị ứng rất nhiều thứ.
Không ăn được tôm, cua, nghêu, sò, thậm chí cả lúa mì và xoài cũng không thể động vào.
Lúc con bé ba tuổi, Vệ Thư Tình từng có ý định quay lại làm việc.
Nhưng trong một lần ở trường mẫu giáo, con bé vô tình ăn nhầm thức ăn bị dị ứng, dẫn đến khó thở, tiêu chảy không ngừng.
Phải đưa vào viện cấp cứu mới giữ được mạng.
Tôi đau lòng đến mức không chịu nổi, quát Vệ Thư Tình vì mấy đồng bạc lẻ mà bỏ mặc con gái.
Cô ấy cũng tự trách bản thân rất nhiều.
Lúc đó mẹ tôi bị ung thư, tôi nhờ cô ấy giúp chăm sóc.
Nghĩ đến đây.
Cổ họng tôi như bị bóp nghẹt.
Lâu lắm rồi tôi không nghe Phi Phi nói bị dị ứng nữa.
Tưởng rằng con bé lớn rồi, sức khỏe tốt hơn.
Trước đây, Triết Triết từng đưa cho Phi Phi một viên kẹo.
Hình như là nhân xoài.
Tôi không để tâm.
Vệ Thư Tình phát hiện ra, liền mạnh tay đánh vào tay Triết Triết.
Tôi còn trách cô ấy làm quá.
Nhưng khi dọn đồ lúc ly hôn, tôi dường như đã thấy đơn nhập viện vì dị ứng của Phi Phi trong ngăn kéo.
Hóa ra, không có gì thay đổi cả.
Thay đổi là tôi—người đã lơ là gia đình.
Thay đổi là tôi—người không còn quan tâm con gái đủ nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com