Màn Tự Vả Ngoạn Mục Của Tra Nam

Chương 5



Tôi quyết định mua thêm cho Tô Duệ một căn biệt thự trị giá 20 triệu.

Cô ấy nói Triết Triết thích nuôi chó.

Không gian rộng một chút, chó sẽ có chỗ chạy nhảy thoải mái hơn.

Tôi chợt nhớ Phi Phi cũng thích mèo.

Nhưng con bé có cơ địa dễ dị ứng.

Bác sĩ không khuyến khích.

Nghĩ đến đây, tôi có chút bực bội.

Hôm Phi Phi bị ngã, tôi đã gọi cho Vệ Thư Tình rất nhiều lần.

Muốn hỏi cô ta rốt cuộc chăm con kiểu gì.

Cũng muốn hỏi, người đàn ông kia là ai.

Tận đến đêm khuya, cô ta mới trả lời.

Nói rằng đã thuê một giáo viên gia sư chuyên nghiệp chăm sóc con bé 24/7.

Nhưng làm sao một người ngoài có thể chăm con tốt hơn mẹ ruột?

Chúng tôi cãi nhau kịch liệt.

Tôi muốn cô ta nghỉ việc, ở nhà tập trung chăm sóc Phi Phi.

Cô ta lại chỉ trích tôi ích kỷ:

“Lục Tiêu, sáu năm trước anh đã ép tôi phải đưa ra lựa chọn.

Bây giờ chúng ta ly hôn rồi, anh không còn tư cách ra lệnh cho tôi nữa.”

Tôi cảm thấy Vệ Thư Tình đã thay đổi hoàn toàn.

Cô gái thuở ban đầu, dịu dàng như nước.

Vậy mà sau khi kết hôn, lại trở nên lặng lẽ, mệt mỏi, trên mặt hiếm khi có nụ cười.

Xem ra, tôi với cô ta đúng là không hợp nhau.

 

Căn biệt thự mà Tô Duệ ưng ý có giá hơn 30 triệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vượt xa ngân sách ban đầu.

Tôi có chút do dự:

“Lấy ra số tiền lớn như vậy một lúc, công ty sẽ khó xoay vòng vốn. Hay là, trước mắt anh mua cho em một chiếc xe trước?”

“Nhưng trước khi ly hôn, chẳng phải em đã dạy anh cách chuyển tài sản để tránh bị vợ cũ chia một nửa rồi sao?”

Tôi chợt thấy hơi chột dạ.

Tô Duệ nói, khi còn ở nước ngoài, cô ấy đã thấy rất nhiều đại gia xử lý ly hôn.

Để không bị người vợ không có đóng góp gì chia mất tài sản, họ thường nhờ đến các chuyên gia tư vấn.

Cô ấy còn giới thiệu cho tôi một người rất giỏi trong lĩnh vực này.

Ánh mắt tôi vô thức lướt qua khu dân cư bình dân bên kia đường.

 

Ký ức chợt ùa về.

Sau khi Tô Duệ ra nước ngoài, tôi đã uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày.

Là Vệ Thư Tình tình cờ đi ngang qua, đưa tôi vào bệnh viện.

Cô ấy là đàn em khóa dưới của tôi.

Biết tôi là một đàn anh rất giỏi, mang theo lòng ngưỡng mộ, cô ấy mang cháo đến cho tôi, cùng tôi vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.

Lần thứ hai tôi khởi nghiệp thất bại, cô ấy bán căn nhà mẹ để lại, cùng tôi làm lại từ đầu.

Chúng tôi cứ thế mà ở bên nhau.

Những năm qua, tôi bận rộn gây dựng sự nghiệp, luôn sống trong nhà thuê.

Mãi đến khi Phi Phi vào mẫu giáo, tôi mới mua căn hộ mà mẹ con họ đang ở.

Dù là nhà trọ cũ kỹ hay chung cư cao cấp, Vệ Thư Tình chưa từng than phiền.

Cô ấy thích trang trí nhà cửa, mua hoa cỏ để tạo cảm giác ấm cúng.

Không biết từ lúc nào, tôi ngày càng bận rộn, thời gian về nhà ngày càng ít.

Không còn thời gian đón con tan học, cũng quên mất sinh nhật của Vệ Thư Tình.

Có phải vì vậy mà cô ấy không còn hay cười nữa không?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com