Màn Tự Vả Ngoạn Mục Của Tra Nam
Tô Duệ nhìn tôi với vẻ thỏa mãn. Cô đưa bàn tay trắng muốt, thon dài vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c tôi:
“Ủy khuất tổng giám đốc Lục phải ở trong căn hộ nhỏ của em rồi.”
Tôi nắm lấy tay cô ấy, dịu dàng hôn lên:
“Là anh ủy khuất em mới đúng.”
Cô ấy cười khẽ:
“Vẫn là vợ cũ của anh có phúc, làm nội trợ bao năm, chỉ vì cưới được một người có tiềm năng như anh, mà dễ dàng có năm triệu và một căn hộ lớn.”
Phải rồi!
So với người chồng đoản mệnh của Tô Duệ.
Tôi đã quá rộng rãi với Vệ Thư Tình rồi.
“Dù sao năm đó, cô ấy cũng đã giúp anh rất nhiều.”
Tô Duệ chu môi đầy quyến rũ, có chút bất mãn:
“Ngần ấy năm làm vợ của anh, danh phận bà Lục đủ để bù đắp công lao của cô ta rồi.”
“A Tiêu, anh dựa vào thực lực của mình để có ngày hôm nay, thì liên quan gì đến cô ta chứ? Anh đúng là quá mềm lòng rồi.”
Nhìn căn hộ ba phòng chưa đầy 90 mét vuông trước mắt.
Là món quà tôi tặng Tô Duệ ba tháng sau khi cô ấy về nước.
Nhớ lại thời còn đi học, tôi thà bán m.á.u cũng phải mua bằng được iPhone cho cô ấy.
Trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy.
Người phụ nữ chiếm trọn trái tim tôi, sao có thể để cô ấy chịu thiệt?
“Em chẳng phải luôn ao ước được sống trong biệt thự sao? Đợi thêm một thời gian, anh đưa em đi chọn!”
“Thật sao?”
Tô Duệ vui đến mức hôn tôi liên tục.
Tôi không kìm được, ôm cô ấy và đòi thêm hai lần nữa.
Chỉ hận không thể quấn lấy nhau trên giường mãi mãi.
Hôm ấy,
Tôi lái Bentley đưa Triết Triết đến trường.
Ở cổng trường, tôi nhìn thấy Phi Phi.
Thân hình nhỏ bé lẫn trong đám đông.
Vô tình bị người khác đẩy ngã.
Tim tôi bỗng nhiên thắt lại.
Chiếc cặp trên lưng con bé trông có vẻ rất nặng.
Phi Phi chật vật bò dậy, đồng phục lấm lem.
Lúc phủi bụi trên người, ánh mắt con bé thoáng nhìn sang phía này.
Vệ Thư Tình làm gì vậy? Sao lại không có ở bên con bé?
Tôi vừa định bước qua an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triết Triết đã ôm chặt lấy chân tôi:
“Ba ơi, bụng con hơi đau, ba bế con vào lớp được không?”
Tô Duệ cũng khoác lấy tay tôi:
“Từ khi về nước, dạ dày của Triết Triết không được tốt.
Anh đi gặp cô giáo với em, nhờ cô ấy chăm sóc thằng bé cẩn thận hơn.”
Bước chân tôi khựng lại.
Nhưng ánh mắt vẫn không kìm được nhìn về phía con gái.
Một người phụ nữ xa lạ chạy tới.
Phi Phi dường như quen cô ta, tự nhiên giơ tay lên để cô ta bế.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Biểu cảm tủi thân.
Cơn giận trong tôi bùng lên.
Trước đây, Vệ Thư Tình luôn tự mình chăm sóc con.
Dù gió mưa thế nào, cũng chưa từng vắng mặt một ngày.
Vậy mà mới ly hôn, cô ta đã giao con bé cho người khác trông nom?
Quá đáng thật.
Tôi cau mày.
Gọi ngay cho Vệ Thư Tình.
Vừa mới nhận từ tôi một khoản tiền trợ cấp lớn, đã vội buông bỏ trách nhiệm?
Làm gì có chuyện dễ dàng như thế.
Điện thoại đổ chuông rất lâu.
Cuối cùng cũng có người bắt máy.
Nhưng giọng nói vang lên lại là của một người đàn ông xa lạ, trầm ấm mà ôn hòa.
“Anh là ai? Bảo Vệ Thư Tình nghe máy!”
“Cô ấy đang chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng, không tiện nghe điện thoại.”
“Ai mà tin nổi?”
Tôi lạnh giọng.
Đối phương lập tức cúp máy.
Cơn giận trong lòng bùng lên.
Hay lắm.
Vệ Thư Tình làm nội trợ suốt sáu năm.
Dù có muốn ra ngoài làm việc, cũng chẳng công ty nào nhận cô ta.
Tô Duệ khẽ cười:
“Biết đâu cô ta ghen tị với em—một du học sinh về nước, lại còn được làm thư ký tổng tài bên cạnh anh. Nên cố chấp muốn tranh một lần?”
“Cô ta ư? Quá không biết lượng sức mình.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com