Màn Tự Vả Ngoạn Mục Của Tra Nam

Chương 19



Vì con trai và gã chồng cũ, Tô Duệ lại lén lút chuyển tài sản công ty tôi, muốn giúp hắn làm lại từ đầu.

 

Lần này, tôi không mềm lòng nữa.

 

Tự tay tống người đàn bà khốn nạn đó vào tù.

 

Tô Duệ khóc lóc điên cuồng:

 

“Lục Tiêu, anh từng nói cái gì của anh cũng là của em.

 

Vậy những thứ thuộc về em, tại sao em không thể muốn làm gì thì làm?”

 

Lời nói trên giường của đàn ông mà cũng tin được sao?

 

Tôi tặng cô ta năm cái tát trời giáng.

 

Đánh rụng hai chiếc răng.

 

Gã chồng cũ của cô ta đúng là đồ hèn, chẳng dám đứng ra bênh vực, còn bảo rằng nếu tôi nhận nuôi con trai hắn thì đừng đến làm phiền hắn nữa.

 

Triết Triết ôm c.h.ặ.t c.h.â.n tôi, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc rống lên.

 

Trước đây, tôi từng thấy thằng nhóc ngu ngốc này rất đáng yêu.

 

Giờ nhìn lại, chỉ muốn tự móc mắt mình ra.

 

 

Những chuyện hỗn loạn khiến tôi chẳng còn tâm trạng quản lý công ty.

 

Các khách hàng lớn đều bị Vệ Thư Tình kéo đi mất.

 

Tôi đáng bị như vậy.

 

Sau khi công ty phá sản.

 

Tôi muốn đòi lại số tiền đã tiêu hoang cho Tô Duệ.

 

Nhưng tất cả chỉ còn là những món hàng xa xỉ đã qua sử dụng, chẳng còn chút giá trị nào.

 

Triết Triết bị gã cha vô trách nhiệm đưa đến học ở ngôi trường tệ nhất.

 

Nó gọi điện cho tôi, tôi lập tức chặn số.

 

Sau này nghe nói, nó đã đẩy bạn học xuống lầu.

 

Bố của đứa trẻ đó là một tay giang hồ, đánh nó đến mức gào khóc thảm thiết, gãy một chân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ra tay hơi tàn nhẫn.

 

Nhưng ít nhất, chứng tỏ ông ta rất yêu con mình.

 

Nghĩ lại có lần, Triết Triết từng buộc dây giày của Phi Phi lại với nhau, khiến con bé ngã đau điếng.

 

Nhưng tôi lại chỉ nghĩ đến việc nó không có cha, nên để con gái mình chịu thiệt.

 

Lục Tiêu, mày đúng là không phải con người!

 

Tôi giáng mạnh một cú chưởng vào mặt mình.

 

 

Ngày nhận tin Vệ Thư Tình kết hôn.

 

Tôi đang ở nhà, lau di ảnh của mẹ.

 

Chỉ còn lại một mình.

 

Mẹ tôi xuất hiện trong giấc mơ, giận dữ chất vấn:

 

“Nhà cửa yên ổn, sao con lại biến nó thành ra thế này?”

 

Tôi hận Tô Duệ đến thấu xương.

 

Tất cả là do người đàn bà dâm đãng đó, là cô ta chia rẽ gia đình tôi, tất cả là lỗi của cô ta!

 

Nhưng mẹ tôi chỉ lạnh lùng nhìn xuống tôi, ánh mắt đầy khinh miệt.

 

Có chút gì đó nóng rát trong lồng ngực.

 

Tôi không biết nữa.

 

Đàn ông vốn luôn ôm tâm lý may mắn.

 

Tưởng rằng phản bội hôn nhân không phải chuyện gì to tát.

 

Nhưng chỉ khi đánh mất tình yêu đích thực, họ mới thấu hiểu nỗi đau giằng xé cả đời.

 

Tôi bước đi vô định bên bờ sông.

 

Bóng tối như muốn nuốt chửng tất cả.

 

Một chiếc xe đang lao tới trong trạng thái mất kiểm soát vì tài xế say rượu.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi như nhìn thấy số phận của mình trùng lặp với cha tôi năm xưa.

 

HẾT


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com