Màn Tự Vả Ngoạn Mục Của Tra Nam

Chương 17



Tôi đề nghị ly hôn.

 

Tô Duệ muốn tôi ra đi tay trắng.

 

Mơ đi!

 

Chuyên gia mà cô ta giới thiệu cho tôi, tôi vẫn còn giữ liên lạc đấy!

 

 

Tôi về tìm Vệ Thư Tình.

 

Đàn ông làm sai, thì phải dũng cảm đối mặt với thực tế, cố gắng hết sức để cứu vãn tình cảm này.

 

Cô ấy yêu tôi nhiều như vậy, chắc chắn sẽ tha thứ cho tôi.

 

Nhưng Vệ Thư Tình không có ở nhà.

 

Phòng đầy những túi hành lý đã được thu dọn gọn gàng.

 

Tiểu Trần nói, phu nhân đã bán nhà.

 

Chuẩn bị rời khỏi biệt thự Họa gia.

 

Tôi đứng đó, không biết phải làm gì.

 

Cầm con thú bông Thỏ Cảnh Sát, đến trước mặt Phi Phi trêu chọc con bé.

 

Nhưng con bé quay mặt đi, không hề nhìn tôi.

 

 

Rõ ràng trước đây, dù tôi có bận rộn thế nào, con bé vẫn sẽ quấn lấy tôi, đòi hôn, đòi bế, đòi được tung lên cao.

 

Tôi tự nhủ.

 

Trẻ con mau quên.

 

Dỗ dành một chút là được thôi.

 

“Con gái ngoan, đây không phải là thứ con thích nhất sao?”

 

Lần trước Triết Triết giật mất từ tay Phi Phi, con bé đã khóc rất lâu.

 

Tôi định lấy lại cho con bé.

 

Nhưng Tô Duệ bảo, hồi còn ở nước ngoài, ngay cả cô ta cũng không dám mua bản gốc của Judy cho con trai.

 

Phi Phi đã có rất nhiều thú bông xinh đẹp, nhường một món thì đã sao?

 

Phi Phi không nhận món quà của tôi.

 

 

Con bé chỉ mỉm cười nhìn những chú chim ngoài cửa sổ, rồi quay lại, thu hết nụ cười vào trong:

 

“Chú Lục, không sao đâu.

 

Chú không cần cố tình dỗ con.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bạn con cũng có ba mẹ ly hôn.

 

Mẹ bạn ấy nói rằng ba không còn yêu mẹ nữa.

 

Nên ba sẽ không bao giờ yêu bạn ấy nữa.”

 

Tiếng “chú” đó như một mũi d.a.o xuyên thẳng vào tim tôi.

 

Không phải vậy.

 

Ngày Phi Phi về nhà được ba ngày, tôi đã ngồi bệt xuống sàn, nhìn con bé nằm trong chiếc nôi nhỏ.

 

Ánh nắng tràn vào phòng ngủ, bụi li ti lơ lửng trong những tia sáng vàng rực rỡ.

 

 

Trên mặt tôi là một nụ cười hạnh phúc.

 

Cảm giác lần đầu làm cha khiến tôi chỉ muốn dâng tặng những điều tốt đẹp nhất cho con gái.

 

Vệ Thư Tình chụp lại khoảnh khắc ấy từ phía sau.

 

Cô ấy nói:

 

“Tình cha con sắp tràn ra khỏi bức ảnh rồi.

 

Sau này đợi con lớn, nhất định phải kể cho con nghe, rằng ba của con yêu con nhiều đến nhường nào.”

 

Nhưng giờ đây.

 

Bức ảnh đó rơi dưới chân tủ.

 

Phủ một lớp bụi mỏng.

 

Không ai đoái hoài.

 

Trong lúc tôi đang chua xót, Phi Phi vui vẻ chạy ào về phía cửa.

 

“Mẹ ơi, mẹ về rồi!”

 

 

Vệ Thư Tình ôm con bé vào lòng.

 

Tôi vội vàng tiến lên, mở lòng mình:

 

“Vợ à, ly hôn rồi, anh vẫn luôn nghĩ về em.”

 

“Tôi đã nhìn thấy bức tranh gia đình mà Phi Phi vẽ, lúc đó tôi mới nhận ra sai lầm lớn nhất đời mình chính là rời xa em.

 

Trước đây tôi không hiểu rõ lòng mình, tôi sai rồi.

 

Sau này, tôi sẽ không bao giờ phụ lòng mẹ con em nữa.”

 

Tôi tự mình nói một tràng dài.

 

 

Nhưng Vệ Thư Tình vẫn lạnh nhạt vô cùng.

 

Ánh mắt cô ấy nhìn tôi, như thể đang nhìn một kẻ tâm thần.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com