Màn Tự Vả Ngoạn Mục Của Tra Nam

Chương 15



Mẹ tôi đẩy xe lăn, định đánh Tô Duệ.

Tô Duệ không phải kẻ ngốc, sao có thể đứng yên chịu trận.

Nhưng Triết Triết thấy mẹ mình sắp bị đánh, liền lao lên phía trước.

Thằng bé nhỏ con nhưng sức rất khỏe.

Chỉ thấy nó giống như một con bê con đang nổi điên, dùng hết sức lật ngược xe lăn.

Mẹ tôi ngã nhào xuống đất.

Máu chảy lênh láng.

Tôi hoảng loạn gọi xe cấp cứu.

Tô Duệ chỉ mải dỗ dành Triết Triết đang hoảng sợ.

Ngay cả khi tôi lên xe cứu thương, cô ta cũng không buồn đi theo.

 

Mẹ tôi cứ liên tục gọi tên Vệ Thư Tình và Phi Phi.

Bất đắc dĩ.

Tôi đành phải gọi điện.

Vệ Thư Tình đến.

Phi Phi còn mang theo một bó hoa cẩm chướng—loài hoa mẹ tôi thích nhất.

Trong lòng tôi tràn ngập cảm xúc lẫn lộn.

Tôi từng nghĩ, sau khi ly hôn, Vệ Thư Tình sẽ đến tìm mẹ tôi để kể tội tôi, để bà đòi lại công bằng cho cô ấy.

Nhưng từ đầu đến cuối, cô ấy không hề nói một lời nào không hay về tôi.

Là vì không muốn làm mẹ tôi buồn?

Hay vì cô ấy đã không còn để tâm đến tôi nữa?

Mẹ tôi bị chấn động não nghiêm trọng.

Bác sĩ nói bà có thể bị mất trí nhớ, thậm chí xuất huyết nội sọ, nguy hiểm đến tính mạng.

Mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y Vệ Thư Tình:

“Con dâu ngoan, mỗi lần mẹ ốm, đều là con chăm sóc.”

Vệ Thư Tình không rút tay ra, chỉ lặng lẽ cầm bát cháo, từng thìa từng thìa đút cho bà.

Nhìn cô ấy nhẹ nhàng thổi nguội cháo.

Lòng tôi chua xót.

Những năm còn chung sống, con gái tôi bị dị ứng, mẹ tôi mắc ung thư.

Chính Vệ Thư Tình là người vất vả lo toan tất cả.

Tôi uống say đau dạ dày, cô ấy nấu canh giải rượu cho tôi.

Sợ canh nguội mất, hâm nóng hết lần này đến lần khác.

Dần dần, tôi xem việc “đàn ông lo việc ngoài, phụ nữ quán xuyến việc nhà” là điều hiển nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng từ khi cưới Tô Duệ.

Dù tôi chỉ bị cảm nhẹ, cô ta cũng sợ lây, ôm gối sang phòng khác ngủ với Triết Triết.

Bỗng dưng, tôi nhớ lại có người từng nói:

“Tình yêu chỉ từ một phía, dù có kiễng chân thế nào cũng không thể đứng vững.

Người thực sự yêu bạn, không cần cố gắng cũng sẽ tự nguyện cúi xuống vì bạn.”

 

Rời đi, tôi kéo tay Vệ Thư Tình.

“Vợ ơi, anh nghĩ thông suốt rồi.

Tô Duệ không phải người có thể chung sống lâu dài.

Con trai cô ta hại mẹ anh thành ra thế này, anh không thể tiếp tục ở bên cô ta được.

Nếu anh ly hôn, em có thể vì mẹ mà cho anh thêm một cơ hội không?”

Bốp!

Một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng và đầy chán ghét của Vệ Thư Tình.

Trái tim tôi nhói đau.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Không thể tin được.

Sao có thể như vậy?

Vệ Thư Tình chẳng phải yêu tôi nhất sao?

Trước đây, chỉ cần nhìn thấy tôi, cô ấy sẽ đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Lúc tôi đề nghị ly hôn, cô ấy kiên quyết không chịu.

Bây giờ tôi chủ động muốn quay lại, lẽ ra cô ấy phải vui mới đúng.

Tôi vội nhìn sang Phi Phi, mong đợi con bé có thể nói giúp mình.

Nhưng Phi Phi không thèm để ý đến tôi.

Chỉ lặng lẽ nhìn mẹ, rồi khẽ hỏi:

“Mẹ ơi, tay có đau không? Để con thổi cho mẹ nhé.”

Khoảnh khắc đó.

Tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng thật sự.

Là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, tôi từng mong con gái mình sẽ có một mái ấm trọn vẹn.

Nhưng giờ đây, trong mắt con bé chỉ còn lại sự ghét bỏ.

Như thể người đứng trước mặt nó không phải là ba nó.

Mà là một kẻ khiến nó kinh tởm.

Lòng tôi quặn thắt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com