Màn Tự Vả Ngoạn Mục Của Tra Nam
Đồng hồ chỉ tám giờ, con gái vẫn chưa đi học.
Tôi cau mày nhìn về phía Vệ Thư Tình, nghĩ rằng cô ấy đang chơi trò “lạt mềm buộc chặt”.
Phi Phi ngẩng đầu nhỏ, ánh mắt đờ đẫn:
“Ba ơi, con sốt rồi.”
Tôi đưa tay kiểm tra.
Quả nhiên, hơi nóng.
Nhìn Vệ Thư Tình đang pha thuốc hạ sốt cho con, tôi thử hỏi:
“Hay là… để hôm khác?”
Nhưng trong lòng lại không hề muốn vậy.
Khó khăn lắm mới đợi được đến ngày lấy giấy chứng nhận ly hôn.
Tô Duệ đang chờ tôi!
Chậm trễ thêm một giây cũng là bất công với cô ấy.
May mà, Vệ Thư Tình lắc đầu:
“Bảo bối, lát nữa dì Tiểu Trần sẽ đến chăm con. Dì ấy từng học điều dưỡng, có chuyện gì thì gọi mẹ.”
Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn con gái sáu tuổi, tôi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Trong lòng có chút áy náy.
Nhưng điện thoại lại vang lên.
Là con trai của Tô Duệ – Triết Triết.
Thằng bé gọi qua đồng hồ trẻ em:
“Ba Lục ơi, con bị đau bụng, hôm nay ba xong việc rồi có thể đến thăm con không?”
“Có phải hôm qua ăn nhiều kem quá không? Ba Lục làm xong việc sẽ qua ngay.”
Cúp máy, tôi mới phát hiện Phi Phi đang nhìn mình.
Tôi vô thức giải thích:
“Anh trai Triết Triết bị bệnh. Nó không có ba, ba chỉ là…”
Phi Phi ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, tái nhợt, cố gắng mỉm cười:
“Con biết mà, ba chỉ lo lắng dì Tô chăm không nổi anh ấy thôi.”
“Ba ơi, không sao đâu!
Dù sao con cũng quen rồi, mỗi lần bị bệnh, đều là mẹ đưa con đến bệnh viện.”
Ba chữ “quen rồi”, khiến tôi khó chịu một cách khó hiểu.
Nhưng lại không biết vì sao.
Giấy chứng nhận ly hôn đã vào tay.
“Thư Tình, sau này Phi Phi làm phiền em chăm sóc rồi.”
Vệ Thư Tình không đáp, chỉ đeo kính râm rời đi.
Tôi bước theo ra cửa.
Không ngờ, Tô Duệ và Triết Triết cũng đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ba Lục, tụi con đến đón ba đây.”
Triết Triết giống như một chú hải cẩu mũm mĩm đáng yêu, vội vàng nhào vào lòng tôi.
Tôi không chút do dự bế thằng bé lên, xót xa hỏi:
“Còn đau bụng không?”
“Ba Lục ơi, chỉ cần nghĩ đến việc sau này có thể gọi ba là ba, chỗ nào cũng không đau nữa.”
Tô Duệ đứng bên cạnh dịu dàng mỉm cười.
Bóng dáng của Vệ Thư Tình dường như khựng lại một chút.
Quay đầu lại.
Tôi thấy Vệ Thư Tình siết chặt quai túi, gân xanh nổi lên mờ mờ.
Trong lòng lập tức dâng lên cảm giác khó chịu.
Tôi đứng chắn trước mặt Tô Duệ.
Thể hiện rõ lập trường và sự bảo vệ của mình.
Triết Triết lè lưỡi làm mặt xấu với Vệ Thư Tình.
Thật nghịch ngợm!
Tôi vẫn rất khó chịu.
Lần trước ở công ty, Triết Triết đẩy ngã Phi Phi.
Ngay trước mặt bao nhiêu người.
Vệ Thư Tình mất hết lịch sự, mắng thằng bé không có giáo dục, còn chỉ tay vào mặt Tô Duệ mà chửi.
Triết Triết khóc đến tội nghiệp:
“Ai bảo con không có ba dạy dỗ, mẹ con vất vả kiếm tiền nuôi con lắm.
Phi Phi giành quà mà ba Lục tặng con, con chỉ vô tình đẩy bạn ấy thôi.”
Phi Phi khóc đến nấc nghẹn, Vệ Thư Tình lập tức đứng ra bênh vực con bé.
“Nói bậy, rõ ràng là con xé tranh của con gái tôi trước!”
“Đủ rồi!”
Tôi quát lên, giọng lạnh lùng:
“Một tờ giấy vớ vẩn, có đáng để cô xúi giục con bé làm lớn chuyện không?”
Mẹ con Tô Duệ đã khổ lắm rồi.
Vệ Thư Tình còn muốn gây khó dễ cho họ.
Nghĩ đến đây.
Tôi cau mày, trầm giọng cảnh cáo:
“Vệ Thư Tình, từ giờ trở đi, Triết Triết cũng là con trai tôi.
Đừng xúi giục Phi Phi, tránh để hai đứa trẻ mâu thuẫn mỗi khi gặp nhau.”
Phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Phi Phi là con gái tôi, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội chung sống với gia đình ba người chúng tôi.
Có một người anh yêu thương, với con bé là điều tốt.
Tôi không muốn nó bị mẹ ruột ly gián.
Bỏ lỡ một mối quan hệ quý giá.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com