Mạn Ninh

Chương 9



17.

 

Theo quy củ, nữ tử bên ngoài không được diện kiến Hoàng đế. 

 

Nhưng Lăng Uyên lấy cớ tưởng niệm Vân Sơ, nói muốn gặp người nhà nàng, nên vẫn lưu lại Tử Vân cung.

 

Ngày trước đêm giao thừa, phu nhân Quảng Dương hầu dẫn theo Tần Dục Tú tiến cung. 

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Dục Tú, nước mắt ta lập tức tuôn trào.

 

Nàng và tỷ tỷ nàng chẳng khác gì đúc từ cùng một khuôn, không chỉ là dung mạo, mà ngay cả cử chỉ cũng giống đến kỳ lạ.

 

“Nha đầu này từ bé đã quấn lấy tỷ tỷ. Tỷ đọc sách, nàng gối đầu trên đùi ngủ; tỷ vẽ tranh, nàng chơi màu bên cạnh. Lớn lên một chút, lễ nghi đối nhân xử thế đều là Vân Sơ đích thân dạy. Bây giờ nhìn nó, có lúc ta cứ ngỡ đang nhìn thấy Vân Sơ vậy.” 

 

Phu nhân vừa lau nước mắt vừa nói.

 

Ta nghẹn giọng tiếp lời: 

 

“Dục Tú lớn dần rồi, nếu sau này có thể gả cho người xứng đáng, hẳn là Vân Sơ trên trời cũng có thể yên lòng.”

 

Ta biết, Lăng Uyên đang ở sau bình phong nhìn trộm.

 

Ta thậm chí có thể tưởng tượng ra đôi mắt đỏ hoe của hắn lúc này.

 

Ta nhắc đi nhắc lại rằng Dục Tú sau khi cập kê có thể định thân, chính là để khơi gợi tâm lý của hắn.

 

“Phu nhân khó khăn lắm mới vào cung, hay là đến chỗ bổn cung ngồi một lát? Lệ phi cũng thân thiết với Vân Sơ, vẫn mong được gặp phu nhân một lần.” 

 

Đến gần giờ ngọ, ta đề nghị.

 

Ta vừa đưa họ bước vào cung ta, sau lưng Lăng Uyên đã lặng lẽ theo tới.

 

Ta liếc mắt ra hiệu cho Tần Dục Tú, nàng liền mỉm cười: 

 

“Thần nữ muốn đi thay y phục, phiền Bạch Hạ cô cô dẫn đường.”

 

Bạch Hạ dẫn nàng đi về phía hậu viện, chẳng bao lâu sau, Lăng Uyên đã theo tới.

 

Hắn ngẩn ngơ nhìn Dục Tú, lẩm bẩm: 

 

“Vân Sơ, là nàng sao?”

 

Tần Dục Tú dưới sự chỉ dẫn của Bạch Hạ, dịu dàng hành lễ: 

 

“Hoàng thượng nhận nhầm người rồi, thần nữ là Tần Dục Tú.”

 

Lăng Uyên sững sờ trong chốc lát, rồi mỉm cười:

 

“Ngươi và tỷ tỷ ngươi, thật sự rất giống.”

 

Ta canh thời gian, liền sai người đưa Dục Tú trở về.

 

Tiễn phu nhân Quảng Dương hầu xong, ta vừa nhấc bút vẽ vài nét thì Lăng Uyên đã bước vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ngươi đang vẽ Vân Sơ?” 

 

Hắn nhận ra ngay.

 

Ta gật đầu: 

 

“Hôm nay thấy Tần Dục Tú, cảm xúc dâng trào không kìm được.”

 

Hắn thở dài: 

 

“Nếu nàng ấy chính là Vân Sơ thì tốt rồi.”

 

Ta cười: “Không phải thì sao chứ? Thần thiếp nhìn thấy nàng, cứ như gặp được muội muội của Vân Sơ, thế là đủ rồi.”

 

Lăng Uyên nghe xong, mắt sáng lên: 

 

“Đúng thế, chỉ cần xem nàng như Vân Sơ là đủ rồi.”

 

18.

 

Từ đó trở đi, suốt nửa năm, Lăng Uyên gần như không rời khỏi Tử Vân cung nửa bước, do tác dụng của hương liệu mà ta đưa.

 

Tháng nào ta cũng mang theo mấy lá bùa bình an và tranh vẽ đến Tử Vân cung: 

 

“Phu nhân Quảng Dương hầu nhờ người chuyển đến, nói rằng muội muội Dục Tú tưởng nhớ tỷ tỷ, tự tay làm mấy món này, muốn thần thiếp thay nàng đặt trong Tử Vân cung, để khi Vân Sơ quay về có thể thấy được nỗi lòng của muội muội.”

 

Lăng Uyên dĩ nhiên là đồng ý.

 

Cứ như thế, tháng nào cũng có thứ được gửi tới, ngày nào hắn cũng ngắm nhìn. 

 

Trong tâm trí hắn không chỉ còn là Vân Sơ, mà bóng dáng của Dục Tú cũng dần dần ăn sâu vào.

 

Cho đến cuối tháng Sáu, hắn bỗng truyền ta vào Tử Vân cung, lúng túng hỏi: 

 

“Nghe nói mấy hôm trước là lễ cập kê của muội muội Vân Sơ, Hoàng hậu đã chuẩn bị một phần lễ rất hậu. Vất vả cho nàng rồi, thật chu đáo.”

 

Ta mỉm cười: 

 

“Đó là việc thần thiếp nên làm.”

 

Lại mấy hôm sau, hắn bỗng nhiên sinh khí, ra lệnh sửa soạn hành cung, nói rằng năm nay đã để ta thiệt thòi, một tháng nữa sẽ mở tiệc sinh thần cho ta bên Thanh Hà Trì.

 

Truyền lệnh mời toàn thể bá quan cùng dự tiệc mừng.

 

Lệ phi nghe tin liền chạy đến tìm ta: 

 

“Nương nương, cuối cùng cũng đợi được ngày này. Nhưng nghĩ đến việc hắn mượn tiệc sinh thần của nương nương để tiếp cận Tần

Dục Tú, quả thực có chút buồn nôn.”

 

Ta mỉm cười thản nhiên: 

 

“Cũng đâu phải lần đầu hắn làm vậy.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com