Mắt mẹ nuôi đỏ ngầu, bà ấy vỗ vào gáy tôi một cái: "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được mở cửa cho người lạ, sau này con nhớ chưa?"
Nước mắt tôi bị cái vỗ làm rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Tôi gật đầu thật mạnh: "Con nhớ rồi ạ!"
"Một lát nữa mẹ sẽ xin phép cho con nghỉ học, con thu dọn đồ đạc của mình đi!"
Tim tôi thắt lại.
Mẹ nuôi liếc tôi một cái: "Cha mẹ ruột của con đã biết con ở đâu rồi, không chắc lần sau có quay lại nữa hay không. Vì tiếng gọi 'mẹ' này của con, mẹ đã phải chịu thiệt lớn rồi đấy."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Mẹ nuôi làm việc quyết đoán, ngay tối hôm đó, chúng tôi dọn đến một căn nhà bỏ trống của chú út.
Thím út đã dọn dẹp sơ qua ngôi nhà từ trước.
Tuyết rơi lả tả trong mùa đông, lặng lẽ rơi xuống trong buổi hoàng hôn tĩnh mịch.
Đường trơn trượt vì tuyết, chiếc Santana trên đường đi rất chậm.
Cảnh vật đất trời, dường như đều trở nên dịu dàng hơn bởi một trận tuyết lớn.
Thím út nắm tay tôi, cười tủm tỉm: "Tiểu Quyên càng ngày càng xinh rồi, thím đã mua quần áo mới cho con mặc Tết này rồi đấy.”
“Đợi đến Tết con sang nhà thím chúc Tết, thím sẽ đưa cho con nhé! Sau này chúng ta ở gần nhau rồi, con phải thường xuyên sang nhà thím chơi đấy."
Nói xong, thím ấy quay sang mắng anh trai tôi: "Sở Kỳ, gặp thím mà không chào hỏi à? Con càng ngày càng không có phép tắc rồi đấy, năm nay không muốn nhận lì xì nữa hả?"
Trêu chọc hai đứa trẻ chúng tôi xong, thím ấy lại than phiền với mẹ nuôi về chú út: "Sở Hải lại chạy đi học ở học viện nghệ thuật, còn đòi làm diễn viên nữa chứ."
"Bằng tuổi này rồi mà vẫn còn mơ mộng viển vông, đàn ông nhà họ Sở chẳng có ai đáng tin cả!"