Đêm trước khi có kết quả xét nghiệm, Lâm Đông Húc và Mạch Thiển uống hai viên thuốc, cùng nhau chơi sudoku sau khi tắm.
Đây là trò chơi yêu thích của họ.
Họ thường sẽ chơi một vài trò chơi khi rảnh rỗi.
Lâm Đông Húc và Mạch Thiển đã đặt ra quy tắc trò chơi trong trò chơi của bọn họ.
Người chiến thắng trong ba ván đấu hay nhất có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào.
Người thua cuộc chỉ có thể tuân theo và không có quyền từ chối.
Lâm Đông Húc gửi lời mời đến Mạch Thiển, Mạch Thiển đồng ý, cô cùng anh vào trận.
Câu hỏi Sudoku xuất hiện trên màn hình máy tính bảng của họ.
Lâm Đông Húc và Mạch Thiển ngồi im lặng trên giường bệnh đối diện nhau, tập trung điền từng con số vào chỗ trống.
Thời gian trôi qua trong im lặng và căn phòng trở nên yên tĩnh.
Sau một hồi, Mạch Thiển là người đầu tiên giải được hết bài và giành chiến thắng trong ván đầu tiên.
Mạch TThỉn tự tin cười nói: “Trận thứ hai, em nhất định phải thẳng anh.”
Lâm Đông Húc hơi nhíu mày: “Xem ra em đã nghĩ đến muốn anh làm gì rồi.”
Mạch Thiển cười cười, không trả lời, thúc giục:
“Nhanh lên, nhanh lên.”
Vậy là họ bắt đầu vòng thứ hai của trò chơi.
Nhưng lần này, Mạch Thiển đã thua.
"Hòa rồi," Lâm Đông Húc mỉm cười nói.
Mạch Thiển không tin: “Vẫn còn một vòng nữa!”
Anh cười khúc khích, bắt đầu ván thứ ba.
Mạch TThỉn lúc nghiêm túc rất tập trung, ngay cả khi Lâm Đông Húc thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô, cô cũng không phát hiện.
Lâm Đông Húc cũng rất tập trung khi chơi Sudoku.
Sudoku có thể làm dịu đi sự lo lắng của anh, khiến trái tim anh dần bình tĩnh lại.
Nhưng lần này thì không có tác dụng gì cả.
Anh không thể tập trung, thường xuyên bị phân tâm. Anh cứ nhìn cô mãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi Mạch Thiển giải hết các ô trống và kết thúc ván cờ, Lâm Đồng Húc vẫn còn phải giải hơn một nửa ván cờ nữa.
Anh đặt máy tính bảng xuống, ôm cô vào lòng. Thản nhiên ngả người ra phía sau, dựa vào đầu giường, ôm cô nằm trên người anh cúi người nhẹ nhàng hỏi, “Nói cho anh biết, em muốn anh làm gì?”
Mạch Thiển không đưa ra yêu cầu gì.
Cô nói, “Bây giờ chưa có, bao giờ nghĩ xong em sẽ nói cho anh biết.”