"Phàm nhân này từ đâu tới, dám lén nghe bọn ta nói chuyện!"
Cùng với tiếng của Lăng Thiếu Tuân vang lên, một luồng kiếm khí sắc bén ập về phía ta.
Ái da ta ơi, cửa thành cháy, cá ao vạ lây mà!
Mũi kiếm sắc bén, mà ta chỉ là một phàm nhân, một kiếm này xuống sợ là ta sẽ bị hủy dung mất thôi a a a!
Giây tiếp theo, thân thể cao lớn của Cố Đông Phương ngược sáng chắn trước mặt ta, hắn ôm chặt ta, gắng gượng chịu đựng một kích này.
Kiếm khí đánh trúng sau gáy nam nhân, chỉ trong nháy mắt, liền khiến hắn nhớ lại tất cả.
Gì vậy trời, tình tiết kinh điển mất trí nhớ của phim thần tượng.
Lúc này có phải nên có tám máy quay, xoay 360 độ quanh bọn ta để quay không.
Vị trí trên người Cố Đông Phương bị kiếm khí đánh trúng, - ma khí tràn ra bốn phía, hắn mặc kệ, chỉ là ánh mắt u ám nhìn ta, giọng khàn khàn:
"Nàng đi đâu."
"Ta... ta đi lên trấn dạo phố ngươi có tin không?" Ta chột dạ, tim đập rất nhanh.
Nhìn bộ dạng này, hắn đại để đã khôi phục trí nhớ, chắc chắn biết ta luôn lừa dối hắn, ta bịa thêm còn có ích gì.
"Nói dối." Cố Đông Phương nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra vẻ oán trách chưa từng có.
Đồng thời, đám tu tiên giả do Lăng Tích Nhi dẫn đầu thấy Cố Đông Phương bị thương, liền điên cuồng xông tới g.i.ế.c hắn.
Nam nhân chỉ chớp mắt mấy cái, những người kia trong nháy mắt bị một bức tường lực cản đánh văng ra xa.
Lăng Tích Nhi kinh hãi tột độ: "Cố Đông Phương, ngươi có nghĩ cho kỹ chưa, thật sự muốn cùng Tiên môn của bọn ta khai chiến sao?"
Cố Đông Phương thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, trên mặt thoáng qua một vẻ khinh miệt nhàn nhạt:
"Chẳng lẽ không phải do các ngươi nhất định muốn đối địch với ta?"
Lăng Thiếu Tuân vội vàng chen lời: "Vậy khoảng thời gian này, ngươi tấn công bừa bãi tu tiên giả đi ngang qua, chẳng lẽ là giả?"
Cố Đông Phương nhếch khóe miệng, ngược lại gật đầu:
"Nếu các ngươi nhận định ta là kẻ ác, vậy thì là vậy.
"Các ngươi muốn khai chiến với ta, vậy thì chiến."
Trong giọng điệu bình tĩnh của nam nhân pha lẫn một chút cảm giác ấm ức của kẻ bình vỡ thì mặc kệ.
Nói xong, hắn liền xách cổ áo sau của ta bay lên trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những người bên dưới còn đang hô hét: "Ma Tôn tất tru!"
---
Nhìn nghiêng khuôn mặt Cố Đông Phương, trước trán có vài lọn tóc rối như nông dân, ngũ quan lại góc cạnh sắc sảo như được điêu khắc, trong vẻ tuấn mỹ pha lẫn vài phần yêu dã.
Mỗi bước mỗi xa
Lúc này hắn dường như còn khó gần hơn trước một chút.
Do dự rất lâu, ta mới mạnh dạn nói:
"Tại sao ngươi không giải thích? Rõ ràng là tu tiên giả phá hoại ruộng của dân trước, ngươi hoàn toàn không làm hại người bừa bãi."
Hắn liếc xéo mắt, giọng điệu dường như không chút cảm xúc:
"Bổn tọa cần phải giải thích với bọn chúng à?"
Nói xong, hắn lại nghĩ đến điều gì đó, cười nhạt:
"Nàng còn có lòng nghĩ cho bổn tọa? Chẳng lẽ nàng không nên lo lắng cho chính mình ư, dù sao cũng đã lừa dối bổn tọa lâu như vậy."
Tự dưng cảm thấy hắn nói đúng, lúc này ta vẫn nên im miệng thì tốt hơn...
Trở về Ma tộc, mọi người trong Ma giới vừa nhìn thấy Cố Đông Phương liền quỳ rạp xuống đất.
"Mặc Tùy gặp qua Tôn thượng! Thuộc hạ tìm ngài đã lâu, không biết Tôn thượng rốt cuộc đã đi đâu?"
Tên cơ bắp trông cộc lốc trước mặt này, trong tiểu thuyết là thuộc hạ trung thành nhất của Cố Đông Phương.
Cố Đông Phương biến mất lâu như vậy, hắn ta chắc chắn đã lo lắng c.h.ế.t đi được.
Cố Đông Phương trở về nơi quen thuộc, vẻ mặt dữ tợn mới dịu đi một chút:
"Bổn tọa không có việc gì, chỉ là bị nữ nhân này lừa dối một thời gian."
Nói xong, buông tay đang nắm cổ áo ta ra.
Mặc Tùy như gặp phải kẻ thù lớn: "Vậy có phải nên xử tử nàng ta không?!"
Ái da, mở miệng ngậm miệng đều là "xử tử", muốn dọa c.h.ế.t ai vậy.
Ta uyển chuyển ném cho Cố Đông Phương ánh mắt cầu cứu.
Cố Đông Phương lông mày giật giật, giọng điệu không đổi:
"Nữ nhân này tội ác tày trời, người đâu, áp giải nàng ta đến tẩm điện của bổn tọa giam lại, không được bước ra một bước!"
Mặc Tùy ngây người, tội ác tày trời chỉ bị giam trong phòng thôi ư? Hắn ta nhìn ta có chút nghiến răng nghiến lợi.