Lăng Tích Nhi vẻ mặt chính khí, váy trắng bay phấp phới:
"Cố Đông Phương, tuy chúng ta là người quen cũ, nhưng ngươi đả thương Tiên môn bừa bãi, liền nên liệu trước sẽ có ngày này! Ta tuyệt đối không thể thiên vị!"
Ta ghé vào tai Cố Đông Phương trêu chọc: "Ôi chao, người trong lòng của ngươi sẽ không thiên vị..."
Chưa nói xong, giây tiếp theo Cố Đông Phương một tay đã véo cằm ta, mạnh mẽ hôn lên môi ta.
Nụ hôn của hắn bá đạo lại nhiệt liệt, mùi m.á.u tanh trên người hắn đồng thời xộc thẳng vào mặt.
Ta muốn trốn chạy, nhưng tay hắn lại giữ sau gáy ta, khiến ta không thể chống cự.
Đáng chết, đã đến lúc nào rồi, còn trước mặt bao nhiêu người...
Không biết hôn bao lâu, ta và hắn đều đã thở dốc, hắn mới buông ta ra, ánh mắt lưu luyến, giọng điệu vốn dĩ như nước chết, lại có chút phập phồng:
"Ta không thích nàng ta."
Chưa đợi ta phản ứng lại, hắn lại nói:
"Ước chừng nàng lại muốn trách ta, chưa được nàng cho phép, đã hôn ngươi. Ta biết ta nên suy xét ý nguyện của nàng, nhưng ta không nhịn được. Xin lỗi.
"Khi nàng nói Lăng Tích Nhi là người trong lòng ta, ta rất ấm ức. Chỉ là, tấm lòng của ta, nàng thật sự không biết sao?"
Đối diện nhìn nhau, ta ở trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, thấy được hình dáng của ta.
Trên chiến trường, thời gian dường như tạm dừng, nghe được chỉ có tiếng hít thở của nhau.
Giây tiếp theo, Lăng Thiếu Tuân dẫn một đám tu sĩ - xông lên phía trước, miệng hô lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ma Tôn tất tru!"
Nhưng Cố Đông Phương giơ một tay lên, chỉ vẫy vẫy, một đám người đột nhiên bị pháp lực đánh bị thương nặng văng ra xa.
Ta ngạc nhiên nhìn Cố Đông Phương: "Không phải chàng bị thương nặng sao?"
Nam nhân như không có chuyện gì đứng dậy: "Trên người đều là m.á.u của người khác."
Cùng lúc đó, tộc Giao long từ phía sau địch tập kích bất ngờ g.i.ế.c tới.
Cố Đông Phương vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi cười trách: "Nàng còn chuẩn bị cái này."
Ta trực tiếp một bạt tai vào mặt hắn.
Ta? ?%#^*****
Sớm nói không sao thì đã sao, má nó diễn cho ai xem vậy, còn cố ý thả ta đi.
Vô lý hết sức.
*****
Thấy kết cục cuộc chiến thắng bại đã định, Lăng Tích Nhi nhanh chóng dẫn theo đệ đệ bỏ chạy.
Lăng Thiếu Tuân lúc đi còn lớn giọng hô mình nhất định sẽ đông sơn tái khởi, bộ dạng thảm hại, vô cùng buồn cười.
Cố Đông Phương lại không hạ sát thủ với tên nhóc kia, cũng là chuyện hiếm thấy.
Sau khi đại chiến kết thúc, Cố Đông Phương và ta thương lượng kỹ càng, cuối cùng quyết định giao Ma tộc cho Mặc Tùy quản lý.
Sau đó ta và hắn trở về thôn cũ sinh sống.
Ta không nói với hắn ta đã mua tiểu viện mới, bởi vì hắn nói hắn có thể phá bỏ nhà tranh xây một cái tốt hơn.
Còn căn viện kia, cứ để dành sau này cãi nhau thì một mình lén lút chạy đến ở.
Về đến thôn, mọi người đều rất nhiệt tình đến hỏi han.
Trong mắt phàm nhân nào có đại chiến tiên ma, bọn họ chỉ biết người đồng hương của bọn họ đã rời đi một thời gian.
Mà bây giờ đồng hương của bọn họ đã trở về, bọn họ mang gà vịt cá thịt đến, còn có lời chúc phúc.
Thật ra sau khi bọn ta chuyển về thôn, Lăng Tích Nhi đã mời sư phụ của nàng là Tử Huyền chân nhân đến, còn dặn dò lão nhân gia nhất định phải tiêu diệt ma tôn.
Mỗi bước mỗi xa
Lão đạo sĩ đến thôn, chất vấn Cố Đông Phương tại sao đả thương tu tiên giả, trực tiếp bị thôn dân vây quanh chỉ trỏ:
"Tu tiên giả các ngươi suốt ngày bay tới bay lui trên trời, đánh nhau chí chóe, phá hoại mùa màng, nhà cửa của bọn ta, lại không cho bọn ta đánh trả hả!"
"Đúng đó đúng đó, Cố tướng công tốt bụng lắm, thấy ông lão còn đỡ nữa!"
"Đúng đó đúng đó, Cố ca ca còn nhặt diều trên cây cho ta nữa."
Trương thẩm nhất định chen vào nói một câu: "Đúng vậy, Cố Đông Phương tuy trên người có chỗ hơi có vấn đề, nhưng đối với nương tử thì chu đáo mọi bề, sao có thể là người xấu!"
Lão đầu kinh hãi tột độ: "Cố Đông Phương đánh người là vì cái này sao?"
Lão đầu mất mặt không dám hô hào đánh g.i.ế.c Cố Đông Phương nữa, dưới sự thóa mạ của thôn dân mà lủi thủi bỏ chạy.
Từ đó, Tiên môn chính phái không còn nhắc đến chuyện công đánh ma tôn nữa.
Đương nhiên, những đám tu tiên giả bọn họ cũng không dám bay qua bầu trời của thôn làng này nữa.
---
Sau này, về sau, ta và Cố Đông Phương tổ chức một hôn lễ long trọng ở trong thôn, mời tất cả thôn dân tham gia.
Đây chính là kết cục của ta và Cố Đông Phương, nhưng ai mà biết được, đây có phải lại là một khởi đầu khác không.