Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn

Chương 94



“Tôn thượng!”

Đế Giang hiếm hoi mới có được một giấc ngủ ngon.

Ngân hà lấp lánh

Không phải kiểu trong mộng cũng phải thả thần thức ra canh chừng bốn phía gió lay cỏ động, mà là như phàm nhân, ngay cả thần hồn cũng buông lỏng, đắm chìm trong giấc mộng, giống như thực sự hôn mê vậy. Chỉ tiếc là chưa ngủ được bao lâu, bên tai liền vang lên âm thanh ồn ào.

“Tôn thượng! Tôn thượng! Người còn sống không đó? Người có phải lại đang giả bệnh thử ta không? An tâm đi, tật xấu thích động tay động chân ta sửa rồi, thật sự sẽ không làm gì người đâu.”

“Hu hu hu tôn thượng người không ổn thật sao? Vừa rồi trên người người tỏa ra một làn sương trắng, Kính tiên tri bảo là thần hồn ly thể, nhưng sau đó lại trở về. Người nói ngài mê cái gì mạnh chứ, không nghe người ta nói ‘quân tử báo thù mười năm chưa muộn’ à? Người còn cố chấp lôi tu vi hơn hai ngàn năm ra dùng, chẳng phải rõ ràng muốn hại c.h.ế.t ta sao?”

“Tôn thượng hu hu hu tôn thượng mà... Ta không nói người nữa, người mau dậy đi, vì sao bí cảnh cũng phân ra ngày với đêm chứ, bây giờ trời tối rồi, lỡ đâu có quái vật bò ra thì sao, ta thật sự sợ lắm đó.”

“Trời còn mưa nữa a a a a vì sao ta lại xui như vậy? Vì sao chứ? Người còn không dậy thì ta thật sự phải bỏ mặc người đó, ta bỏ thật đó! Giờ ta liền bỏ luôn đây!”

Đế Giang phiền đến không chịu nổi, cuối cùng vào một buổi sớm nào đó không nhịn được mà mở mắt ra.

Ký ức dần hiện về, bãi cỏ hồ nước nơi hắn ngất đi lúc trước đã không thấy bóng dáng, bốn phía chỉ toàn là những gò đất nhấp nhô, hắn một mình tựa vào gốc cây ven đường, xung quanh chẳng có ai.

Đế Giang cụp mắt xuống, dò xét linh phủ của mình, chỉ cảm thấy trống rỗng.

Trận chiến vừa rồi đúng là quá miễn cưỡng.

Hắn ổn định lại thần trí, rồi giống như sau mỗi trận đại chiến trước đây, bắt đầu điều hòa hơi thở. Sau đó gắng gượng vịn cây đứng dậy, còn run rẩy định cất bước rời đi thì phía sau đã vang lên một tiếng kinh hô quen thuộc.

Đế Giang lập tức cứng người lại, còn chưa kịp quay đầu, người nọ đã hấp tấp chạy tới.

“Tôn thượng, người tỉnh rồi!” Nhạc Quy hai mắt sáng rỡ nhìn hắn, vui mừng như muốn tràn ra từ từng tấc da thịt.

Đế Giang nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, cong môi nói: “Không đi à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đi đâu?” Nhạc Quy ngơ ngác.

Đế Giang không trả lời, ánh mắt lướt qua vai nàng, rơi lên người tiểu cô nương đứng phía sau.

Cô bé cất giọng trong trẻo, quay đầu nhìn về phía rặng núi xa, vẻ mặt ngượng ngùng.

Nhạc Quy như sực nhớ ra, vội kéo cô bé tới, thần thần bí bí nhìn Đế Giang: “Tôn thượng, đoán xem nàng là ai nào?”

Cô bé lúc này mới ngẩng đầu nhìn thẳng Đế Giang.

Chừng bảy tám tuổi, tuy gầy gò xanh xao, làn da không chút huyết sắc, nhưng người sạch sẽ, đôi mắt đen láy trong suốt, nhìn ai cũng như muốn soi rõ bóng dáng đối phương vào tận đáy mắt.

Trước ánh mắt chờ mong của Nhạc Quy, sắc mặt Đế Giang vẫn bình thản: “Oán khí tan rồi à?”

“Dạ...” Cô bé có chút lúng túng gật đầu, giọng non nớt mà mềm mại, lại khá dễ nghe.

“Xem ra chuyến này cũng không tính là uổng công.” Đế Giang chậm rãi nói.

Trên gương mặt cô bé thoáng ửng hồng.

Nhạc Quy nhìn người này lại nhìn người kia, rồi bỗng thấy thất vọng: “Gì chứ, người nhận ra nhanh vậy luôn à?”

“Nơi rừng núi hoang vu thế này, ngoài nàng ra thì còn có thể là ai?” Đế Giang liếc nàng một cái.

Nhạc Quy nghĩ cũng phải, lại đỡ hắn ngồi xuống lần nữa: “Vẫn là tôn thượng phản ứng nhanh. Ta ngay từ lúc mới thấy nàng đã sắp bị dọa chết, còn tưởng là lệ quỷ trong bí cảnh nữa kìa, suýt chút vì bảo vệ người mà cùng nàng đồng quy vu tận rồi đó!”

“Bảo vệ hắn? Ngươi hình như vừa thấy ta liền chạy mất hút thì có.” Tiểu cô nương không chút khách khí vạch trần nàng.

Nhạc Quy nhíu mày: “Mọi người đều là đồng đội, ngươi nhất định phải không chừa cho ta chút mặt mũi nào sao?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com