Đế Giang nhìn vẻ mặt nghiêm trọng mà nhảm nhí kia, khóe môi như có như không nhếch lên, chờ xem nàng còn muốn nói gì nữa.
Quả nhiên, Nhạc Quy “hắc hắc” cười một tiếng: “Tôn thượng quả nhiên là thích ta, bằng không sao không đi sàm sỡ người khác, lại cố tình chạy đến trêu chọc ta.”
Không ngờ nàng đoán theo hướng đó, Đế Giang tiện tay cầm lấy một ly rượu, chẳng nói chẳng rằng để mặc nàng đoán tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhạc Quy làm lơ sắc mặt hắn, tự mình đắm chìm trong tưởng tượng: “Ai da ai da, không ngờ Tôn thượng cũng có lúc nhịn không nổi. Ta đã nói rồi, rõ ràng ngài có thể trực tiếp bắt ta đi thí luyện đại hội, lại còn hứa cho ta ngôi vương hậu, hóa ra là sớm đã nhắm vào ta rồi…”
Lời còn chưa nói hết, đã bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Đế Giang.
Nhạc Quy: “…”
“Đúng vậy." Đế Giang chậm rãi nói, giọng điệu như thể kéo dài cả từng chữ một: “Bản tôn mà muốn ép, thì trực tiếp ép là được, cần gì phải dùng lời hứa để dụ?”
“Tôn thượng ngài cứ tiếp tục nghỉ ngơi nhé, ta còn phải chuẩn bị cho trận thi đấu thứ ba, ngài cứ yên tâm, ta nhất định thi cho thật tốt, không phụ kỳ vọng của ngài, giành hạng nhất để làm vương hậu!” Sợ hắn nói thêm một câu nữa là coi như hứa hẹn trôi sông, Nhạc Quy lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng Đế Giang chỉ búng tay một cái, người vốn đã gần tới cửa lại bị một lực vô hình kéo bật về.
Nhạc Quy đụng vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn, muốn khóc mà không ra nước mắt: “Tôn thượng, ngài đã hứa rồi, không được nói một đằng làm một nẻo đâu!”
Đế Giang cúi người sát lại gần, chóp mũi như vô tình lướt qua cổ nàng, cứ như muốn vùi cả mặt vào đấy. Nhạc Quy ngẩn người, theo bản năng mà nín thở đứng yên.
“Vừa rồi ngươi chạy đi đâu?” Hắn ngẩng đầu, hỏi bằng giọng bình thản không gợn sóng: “Xú quỷ c.h.ế.t tiệt.”
“Không có đi đâu cả.” Kính tiên tri nãy giờ vẫn im lặng bỗng mở miệng.
Nghe hiểu được ám chỉ, Nhạc Quy vội vàng gật đầu: “Phải đấy, không có đi đâu cả.”
Đế Giang bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn nhìn xuyên thấu linh hồn nàng. Nhạc Quy bị nhìn đến chột dạ, lập tức rúc luôn vào lòng hắn né tránh: “Tôn thượng, sao hôm nay người không đi xem ta thi đấu vậy?”
“Nhàm chán, có gì đáng xem.” Biết nàng đang cố đánh trống lảng, Đế Giang cũng lười vạch trần, dù sao thì một người một kính này cũng chẳng làm ra trò gì to tát.
Nhạc Quy không vui: “Sao lại gọi là nhàm chán được chứ, hôm nay ta đánh bật hết người ta đó!”