Hai , tay trong tay về phía đại sảnh, vô thức giữ thẳng lưng và nâng cằm lên một chút.
“Tối qua ngươi ngủ ngon chứ?” A Hoa thiện hỏi.
Nhạc Quy theo phản xạ kéo tay nàng kể khổ, nhưng nghĩ hôm nay trang điểm như , còn đeo trang sức quý giá chỉ tiểu thư khuê các mới , cảm thấy hợp để mấy động tác mạnh, bèn chậm rãi : “Nửa đêm thì ngon lắm, sàn nhà cấn đến đau cả . nửa đêm cũng ngủ , chẳng cảm thấy gì nữa.”
Nói đến đây, nàng cố ý uyển chuyển khoe rằng Đế Giang âm thầm mang chăn nhường cho nàng.
A Hoa xong im lặng một lát, hỏi: “Vậy lúc trở về ngươi vốn định ngủ đất thật ?”
“Ừ, ?” Nhạc Quy ngơ ngác hỏi .
A Hoa: “Nếu định ngủ đất, ngủ luôn đất ở phòng , mà chạy đến phòng chủ nhân?”
Nhạc Quy đáp thản nhiên: “Là vấn đề tôn nghiêm.”
A Hoa: “…?”
“Ta thể ngủ sàn nhà trong phòng tôn thượng, nhưng tuyệt đối thể ngủ sàn nhà trong phòng ngươi.” Nhạc Quy , giọng đầy khí thế, còn thuận tiện liếc nàng một cái: “Dù thì, về sẽ là nữ chủ nhân của ngươi.”
Nhạc Quy thề, khi nàng xong câu , A Hoa định nhảy dựng lên đập đầu nàng một cái. nhớ đầu còn mấy cái hoa dễ rơi, nàng cố gắng nhịn xuống.
“Chưa tới phút cuối, ai nữ chủ nhân còn chắc !” A Hoa nghiến răng nghiến lợi .
Sắc mặt Nhạc Quy thoáng biến: “Ý ngươi là gì? Ngươi chia rẽ chúng ?”
A Hoa hừ lạnh một tiếng, đang định dọa thêm vài câu, Nhạc Quy đột nhiên đầu lưng nàng: “Tôn thượng, thấy ? Nàng định chia rẽ chúng đó!”
A Hoa đầu thì trông thấy Đế Giang và Li Quân đang đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A Hoa: “…”
Bà nội nó chứ, lúc nào cũng đúng lúc gặp hai ?
“Tôn thượng!” Nhạc Quy theo bản năng chạy gần, nhưng động đậy thì cảm giác bộ diêu tóc rung lên bần bật, nàng vội vàng phanh , đó đổi thành bước nhỏ lóc cóc chạy tới: “Tôn thượng, đến từ khi nào ?”