Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn

Chương 118



Đế Giang nhạt: “Cũng chỉ cái giỏi trộm thôi.”

Nhạc Quy im lặng ba giây, chậm rãi hỏi: “Tôn thượng, trộm … là ý chỉ trộm mất thôi đúng ?”

Đế Giang: “…”

Ngân hà lấp lánh

Hai càng càng xa, chẳng ai nhớ còn bỏ quên một trong vườn.

Người quên – A Hoa: “…”

Sớm muộn gì cũng g.i.ế.c đôi cẩu nam cẩu nữ !

Tuy rằng vị Đông Sơn Li Quân đầu gặp thấy đáng tin cho lắm, nhưng thể phủ nhận đúng là giàu , chỉ riêng mấy tòa nhà thôi mà sáu gian nối liền, bên trong vô tiểu cảnh quý hiếm, thềm ngọc lát vàng, khắp nơi cũng xa hoa đến cực điểm.

Nhạc Quy theo Đế Giang xuyên qua cảnh lộng lẫy, đến tận cùng của khu nhà thì câm nín.

Quả thật giống như cung trời mây .

“Nơi , chẳng là sân viện riêng Li Quân chuẩn cho Tôn thượng ?” Nhạc Quy dè dặt hỏi thử.

Đế Giang: “Cũng chỉ từng ở một .”

“Li Quân thật lòng.” Nhạc Quy bật .

Đã một nhóm thị nữ dung mạo xuất chúng chờ sẵn trong sân. Vừa thấy hai đến, liền vội vã tiến lên đón. Thị nữ đầu quỳ gối hành lễ, cung kính : “Tôn thượng, Nhạc cô nương, chủ nhân nô tỳ chuẩn sẵn y phục và suối nước nóng cho nhị vị. Xin hỏi nhị vị cần tắm rửa đồ bữa tối ạ?”

Nhạc Quy gật đầu ngay: “Được, , quá!”

Mười lăm phút , nàng theo đám thị nữ đến viện .

Khu sân tuy vẻ đơn sơ, nhưng chỉ cần bước qua một cánh cửa là phong cảnh như lạc chốn thần tiên, núi xa, thác đổ, hương hoa, tiếng chim hót, và một hồ suối nóng phủ đầy sương trắng mờ ảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhạc cô nương, đây là y phục dành riêng cho cô nương. Còn đây là tinh chất dưỡng da chiết xuất từ hơn mười loài hoa tươi, nước tẩy, dầu gội, sữa tắm thanh lọc cơ thể…” Thị nữ giới thiệu đặt từng món xuống bên hồ, đó cung kính rời .

Nhạc Quy cầm lấy một bình nhỏ đưa lên mũi ngửi thử. Hương thơm dịu dàng khiến nàng khẽ nheo mắt . Rồi nàng đặt bình xuống, nhanh nhẹn cởi bỏ chiếc váy bông , để trần mà bước nước nóng.

"A, thật dễ chịu."

Hơi nước ấm mang theo mùi lưu huỳnh nhẹ nhàng phả da thịt, khiến thư giãn. Nhạc Quy thở một dài, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt nước.

Khi ngoài , hồ trông chẳng lớn bao nhiêu. một khi xuống nước, mới thấy cảm giác khác biệt. Nhạc Quy bơi vài vòng, bất giác nhận rời xa bờ. Làn sương trắng ngày càng dày đặc, chỉ chớp mắt che kín tầm . Cảnh núi xa, thác nước... tất cả đều biến mất, chỉ còn một màu trắng xóa.

Nàng lập tức cảm thấy , định trở . Thế nhưng bơi một hồi lâu, vẫn mép hồ.

Hoảng loạn ập đến, nàng theo bản năng gọi to:

“Tôn thượng! Tôn thượng!”

Tuy tình cảnh bình thường, nhưng gặp nguy thì cứ gọi tôn thượng là đúng .

“Mới tí la hét cái gì.”

Phía bất ngờ áp sát một cơ thể lạnh lẽo rắn rỏi. Trước khi nàng kịp định thần, hai tay giữ lấy.

Nhạc Quy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội xoay :

“Tôn thượng, lúc nãy thấy… Sao ngài ở đây?!”

Khi thấy Đế Giang để trần nửa , nàng mới bừng tỉnh, nhận chuyện .

Đế Giang thản nhiên liếc nàng một cái:

“Ta còn hỏi ngươi, chạy suối nước nóng của .”

Nhạc Quy chớp mắt ngẩn , cuối cùng cũng hậu tri hậu giác hiểu — vẻ như tên cẩu nam nhân gài một vố nữa .


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com