Không hề nghi ngờ. ở toàn bộ Thánh Đàn người có gan nói như vậy với Tần Nhược Bạch, Tiêu Hoằng tuyệt đối là người thứ nhất! ọ o —: Nhìn lại Tần Nhược Bạch, sắc mặt đã bắt đầu trở nên xanh mét, bên trong ánh o>. mắt gần như sẳp phun ra lửa, nhưng cố tình lại không có biện pháp nào. Mặc dù có phân biệt đệ tử cấp cao cùng với đệ tử bình thường, nhưng quy củ của Thánh Đàn là không thay đổi, ở trong khu vực quản hạt, người chủ quản là lớn nhất. Mà nơi này, Tiêu Hoằng cầm trong tay Sức Văn quvền hạn cao nhất, tự nhiên là tạm thời làm lão đại ở nơi này. - Tiêu Hoằng! Ngươi... ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, chẳng lẽ ngươi... - Đi ra ngoài! Khôns đợi Tần Nhược Bạch nói dứt câu, Tiêu Hoằng lại lần nữa lên tiếng, bên trong giọng điệu tràn ngập ý răn dạv và lạnh như băng. Triệu Quần đứng một bên, nhìn thấy bộ dáng Tiêu Hoằng như thế, trong lòng đối với Tiêu Hoằng đã phẫn hận cùng cực. Đúng vậy, trước dâv hắn từng làm khó dễ Tiêu Hoằng, Tần Nhược Bạch cũng có mâu thuẫn với Tiêu Hoằng, nhưng Tiêu Hoằng làm như vậy không thể nghi ngờ là khiêu khích trắng trợn, muốn làm âu thuẫn tăng thêm. Đương nhiên, xuất phát từ góc độ của Triệu Quần, dường như hắn đã quên mất lựa chọn của mình trước khi tiến vào Sở điều trị, đó chính là một loạt kế hoạch đả kích Tiêu Hoằng. - Tiêu Hoằng ta sẽ cho ngươi hối hận, ngươi hãy đợi đó! Tần Nhược Bạch phát ra mấy chừ này từ kè răng, tiếp theo liền không thể không đứng dậy. Đây là quv củ, không thể phủ nhận, A Di La quản lý Thánh Đàn thường thường chọn dùng chính là để thuận theo tự nhiên, nhưng ở trong mẳt A Di La, quv củ là không thể tùy tiện thay đổi. Bất kể là đệ tử cấp cao hay là đệ tử bình thường đều phải như thế. Bao sồm Tần Nhược Bạch cũng không ngoại lệ! Tuy rằng dĩ vãng các khu chủ quản cùng không ai dám đối xử với Tần Nhược Bạch như thế. Thậm chí Tần Nhược Bạch đến địa phương nào, còn phải ra tận đường nghênh đón. Thế nhưng Tiêu Hoằng trên cơ bản chính là thuộc loại trường hợp đặc biệt. Một tên ngoại đồ, một tên Ngự Sư cấp bốn mà lại có gan đối nghịch với Tần Nhược Bạch. - Lý Qua đại nhân! Tiêu Hoằng này chỉ là một tên ngoại đồ nho nhỏ, không có bổn sự gì, không ngờ hắn lại đám nhiệm chủ quản nơi này, nói vậv đối với Gia Nại Cầm Tướng quân cũng là trăm hại mà không có một chút lợi nào, không bằng đưa Gia Nại Cầm Tướng quân tới Phục Thản Đế Quốc như thế nào, ta cam đoan sẽ thinh mời Đại dược sư tốt nhất cho Gia Nại Cầm Tướng quân! Tần Nhược Bạch hơi xoay người, tận khả năng ngăn chặn vẻ lành liệt trên mặt, coi như bình thản nói với Lý Qua. Trong lòng Tần Nhược Bạch biết rõ, chỉ cần lôi kéo Lý Qua cùng Gia Nại cầm đi, đồng thời biểu hiện ra vẻ bất mãn, như vậy là đủ để Tiêu Hoằng chịu đựng không nổi: Tần Nhược Bạch hoàn toàn có thể ra lệnh cho Đông Lộc dùng lý do thiếu sót chức trách, chiêu đài khách không chu toàn, tiến hành xử phạt tương ứng đối với Tiêu Hoằng. Đồng dạng cũng có thể phát động lực lượng dư luận, chèn ép Tiêu Hoằng, bôi bẩn danh dự của Tiêu Hoằng. Chỉ tiếc Tần Nhược Bạch tính toán tốt lắm, nhưng Tần Nhược Bạch tuyệt đối lại không nghĩ tới, quan hệ giữa Lý Qua này cùng Tiêu Hoằng đã phát triển tới tình trạng gì rồi. Giờ phút này Lý Qua bằng vào lịch duyệt của chủ soái, tự nhiên có thể nhìn ra được giữa Tần Nhược Bạch này cùng với Tiêu Hoằng, tràn ngập mâu thuẫn kịch liệt. Không kềm được Lý Qua liền đứng lên, coi như cung kính nhẹ nhàng nói với Tần Nhược Bạch: - Cảm tạ ý tốt của Tần Nhược Bạch đại nhân! Tuv nhiên, Gia Nại cầm Tướng quân thật sự không chịu nổi đi đường xa mệt nhọc. Mặt khác, quv quốc đồng ý viện trợ, cùng với các khoản ưu đài khác, ta đại biểu Tổns thống Gia Nại Triết tâm lĩnh, nhưng về phần kế hoạch viện trợ ta nghĩ tốt hơn là dừng lại tại đây đi! Nói xong, Lý Qua liền thật cẩn thận cung kính đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, hơi