Ngày Giang Lãnh Nguyệt rời đi, đến một lời chào cũng chẳng có.
Nói chung, chính vì những chuyện này mà Giang Lãnh Nguyệt tin chắc mình có thể làm Vương phi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kiếp trước, nàng quả thật đã vượt qua nhiều cửa ải, tiến đến vòng cuối cùng.
Nhưng những chuyện cũ này, làm sao ta có thể kể với kẻ vô dụng kia – một người ngoài?
Hắn hỏi như vậy, chắc là muốn thăm dò xem ta có bao nhiêu cơ hội làm Vương phi.
Ta đảo mắt, thấp giọng nói:
Nhất Phiến Băng Tâm
“Thật ra cho ngươi biết cũng được, trong Vương phủ ta còn có nội ứng khác, nên ngươi không đơn độc đâu.”
Để chứng minh lời mình, ta cố ý nói rằng trong văn thi, Ninh Vương sẽ yêu cầu làm một bài thơ về mùa xuân.
Ánh mắt của Bùi Tiềm thay đổi trong thoáng chốc.
Khoảnh khắc đó, ta đột nhiên có cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm vào cổ.
Khi ta kịp phản ứng, con d.a.o đã đặt trên cổ hắn.
Sát khí đó khiến ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
“Ngươi muốn g.i.ế.c ta?” Ta giận dữ hỏi.
“Ta đã sớm nhìn ra, ngươi sinh ra với đôi mắt đen, môi mỏng, chắc chắn không phải người tốt! Không nói không rằng liền muốn g.i.ế.c ta, hôm nay nếu không dạy ngươi một bài học, ngươi còn không biết ai mới là người làm chủ!”
Tống Thanh Mặc hoảng hốt, ôm lấy ta từ phía sau:
“San San, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Hắn muốn ngăn cản, ta thì muốn đánh.
Bùi Tiềm còn đang bị thương, lại bị ta giáng cho mấy cú đấm.
Ta ngồi trên người hắn, nắm c.h.ặ.t t.a.y như chiếc búa lớn, nghiến răng đe dọa:
“Ngươi có thấy không? Một cú đ.ấ.m của ta đủ khiến đầu ngươi nổ tung! Muốn g.i.ế.c ta? Ngươi không tự lượng sức mình sao?”
Ta vốn rất nhạy cảm với sát khí.
Khoảnh khắc Bùi Tiềm có ý định g.i.ế.c ta, lông tơ trên người ta liền dựng đứng.
“Bùi huynh, mong huynh bỏ qua, bỏ qua.”
Tống Thanh Mặc giữ chặt lấy ta, nhẹ nhàng vỗ lưng ta, áy náy nói:
“San San lúc nhỏ từng sống chung với bầy sói, trên người có chút thú tính. Nàng không cố ý muốn đánh huynh đâu.”
Nghe hắn nói vậy, ta đột nhiên quay đầu nhìn hắn.
Chuyện này, ta chỉ vô tình nói ra trong lúc say rượu sau khi thành thân.
Ở thời điểm này, hắn lẽ ra không hề biết chuyện đó mới phải.