Luật sư đẩy qua một mẫu đơn: “Chị có bằng chứng không?”
Kiều Vi mở album ảnh trong điện thoại, lướt qua từng bức ảnh: tin nhắn WeChat, sao kê ngân hàng, ảnh trích xuất từ camera khách sạn, và cả ảnh tủ giày trước cửa căn hộ đêm qua.
“Vậy đủ chưa?” cô hỏi.
Luật sư gật đầu: “Quá đủ rồi.”
Bước ra khỏi văn phòng luật, Kiều Vi hít một hơi thật sâu.
Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chói chang.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho văn phòng môi giới bất động sản.
“Tôi muốn bán nhà,” cô nói, “càng nhanh càng tốt.”
Sáu giờ sáng, chuông báo thức của Chu Minh Viễn reo lên.
Anh nhanh chóng tắt chuông, rón rén xuống giường, sợ đánh thức Kiều Vi.
Kiều Vi nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Tiếng nước dừng lại, Chu Minh Viễn quay lại giường, cúi xuống hôn lên trán Kiều Vi.
“Vợ à, anh đi làm bữa sáng nhé.” Anh nói khẽ, như thể đang nâng niu một món đồ dễ vỡ.
Kiều Vi giả vờ mới tỉnh, dụi mắt: “Sớm vậy sao?”
“Hôm nay là ngày thứ hai trong kỳ của em mà,” Chu Minh Viễn vừa buộc tạp dề, vừa cười dịu dàng, “anh nấu trà gừng đường đỏ cho em.”
Tiếng xào nấu vang lên nhè nhẹ từ bếp.
Kiều Vi cầm điện thoại đặt bên gối lên.
Trên màn hình hiện một tin nhắn mới: [Đã tra được camera ngày 3/12 tại khách sạn Quân Nhạc, video đã gửi vào email của chị.]