Bản năng nhạy bén của một thứ nữ đã giúp nàng tìm thấy mục tiêu mới.
Người nam nhân này, nhất định mạnh hơn Phó Hành!
Nàng gần như theo bản năng, mạnh tay đẩy Phó Hành đang ôm mình ra.
Gương mặt nàng ta ngay lập tức hiện ra biểu cảm dịu dàng, yếu đuối đáng thương nhất, như liễu yếu đón gió bước nhanh vài bước, cúi người thi lễ trước Tiêu Dục.
Giọng nàng ta cố tình nũng nịu, ngọt đến phát ngấy:
“Vị công tử này! Vừa rồi... tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Tiểu nữ mắt mù không thấy Thái Sơn, lời nói có phần mạo phạm, mong công tử rộng lượng tha thứ!”
Nàng cố gắng bắt chước dáng vẻ của tỷ tỷ cùng cha khác mẹ khi yết kiến quý nhân, từng động tác đều toát lên vẻ yếu ớt được tính toán kỹ càng, vừa lấy lòng vừa ra vẻ nhu mì.
“Không biết công tử quý tính đại danh, phủ đệ ở đâu? Ngày khác tiểu nữ nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, mời phụ thân đích thân tới cửa tạ lỗi. Phụ thân tiểu nữ là chính tứ phẩm Hộ bộ Tả thị lang Lâm Chi Đạo…”
Ta nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Dựa vào phụ thân nàng à?
Còn chưa đủ tư cách đến cửa đâu.
Tiêu Dục ghét nhất cái kiểu tiểu thư quan gia giả nhân giả nghĩa này.
Nếu không thì đến giờ ngài đã có Thái tử phi rồi.
Nàng ta nói cả tràng như vậy, không một câu nào không giẫm đúng vào điểm giới hạn của Tiêu Dục.O mai d.a.o Muoi