Hải Sinh ca thích ăn bánh mè, sáng mai ta định mang sang cho hắn.
Nướng xong bánh, trời đã khá muộn, khi ta trở về phòng, mẹ đã ngủ say.
Vừa nằm xuống, ta chợt nhớ đến Lương Kiệm. Trời lạnh như vậy, nhỡ đâu hắn bị rét thì sao? Nghĩ thế, ta liền ngồi dậy, lục trong tủ lấy ra một chiếc chăn bông dày, ôm đi về phía gian củi.
“Lương Kiệm, mở cửa ra.”
Ta dùng mũi chân khẽ gõ cửa, nhưng không thấy tiếng đáp lại.
Ta cảm thấy kỳ lạ, áp tai vào cửa lắng nghe, cũng không có động tĩnh gì.
Suy nghĩ một lát, ta quyết định đẩy cửa bước vào.
Giường trống không, Lương Kiệm lại biến mất.
“Lương Kiệm?”
Không xong rồi, chẳng lẽ hắn thực sự bỏ trốn?
Hắn là tội nô, nếu chạy trốn bị quan binh bắt được, tội sẽ chồng thêm tội, chắc chắn phải c.h.é.m đầu.
Ta lo lắng không yên, vội ném chăn xuống, định đi tìm hắn.
Vừa xoay người, lại đụng phải một lồng n.g.ự.c rộng lớn.
Lương Kiệm lùi lại nửa bước, giọng nói bình thản:
“Tiểu thư, tìm ta có việc?”
Ta giật mình, thấy là hắn liền vỗ n.g.ự.c thở phào:
“Hết hồn ta rồi. Lương Kiệm, ngươi đi đâu vậy?”
Hắn không động, đứng ngược sáng nên ta không nhìn rõ ánh mắt:
“Ta vừa khát nước, đi uống nước thôi. Tiểu thư tìm ta có chuyện gì sao?”
Thì ra là vậy.
Nỗi lo trong lòng ta cuối cùng cũng hạ xuống, ta nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào chiếc chăn trên giường:
“Trời lạnh rồi, ta mang chăn bông đến cho ngươi.”
Hắn ngẩng lên nhìn, khẽ cười:
“Đa tạ tiểu thư.”
“Khách sáo gì chứ.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta khoát tay, rồi lấy từ trong lòng ra một chiếc bánh mè:
“À phải, đây là bánh mè ta vừa nướng, đưa ngươi ăn. Đêm đói bụng thì lấy ăn đỡ.”
Hắn nhận lấy bánh, cầm trong tay, do dự một lát rồi hỏi:
“Đây là… tiểu thư đặc biệt nướng cho ta sao?”
“Hả?”
Đương nhiên là không phải!
Nhưng hắn dường như nghĩ rằng ta không nghe rõ, chỉ cười, lắc đầu: