Lương Thư

Chương 2



"Cảnh Dật... Thôi bỏ đi, hôm nay là tiệc cuối năm, đừng vì em mà để người ta chê cười. Chúng ta về nhà trước đi, trưa nay em có mua hải sản, em nấu cháo hải sản cho anh nhé?"



Lâm Sở Sở kéo kéo tay áo Hoắc Cảnh Dật, dè dặt nói.



Cháo hải sản?



Đúng là biết quan tâm người khác ghê, đến cả việc Hoắc Cảnh Dật dị ứng hải sản cũng không biết.



"Được, chúng ta về nhà trước." Hoắc Cảnh Dật liếc nhìn tôi đầy cảnh cáo, sau đó khi nhìn Lâm Sở Sở, ánh mắt lại tràn đầy sự dịu dàng cưng chiều.



"Đợi đã." Tôi chặn hai người lại, liếc nhìn Lâm Sở Sở đang sợ sệt nép sau lưng Hoắc Cảnh Dật như chim sợ cành cong, "Cô nói, là tôi đã tạt rượu vang đỏ lên váy cô?"



Lâm Sở Sở lại đỏ hoe mắt: "Tôi biết chị hận tôi, nhưng tôi và Cảnh Dật thật lòng yêu nhau. Chị xuất thân tốt, cái gì cũng có rồi. Có thể nhường Cảnh Dật cho tôi được không?"



"Tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần Cảnh Dật thôi."



Chậc.



"Thật cảm động quá đi." Tôi cười cười, liếc qua vết bẩn trên váy cô ta, "Chỉ là, tôi cầm rượu vang đỏ, còn trên váy cô trông như là sâm panh ấy nhỉ, màu sắc không đúng lắm."



Lâm Sở Sở: "..."



Hoắc Cảnh Dật nhíu mày, liếc nhìn váy của Lâm Sở Sở, rồi lại liếc ly rượu vang đỏ trong tay tôi.



Sau khi nhận ra điều gì đó, ánh mắt hắn nhìn Lâm Sở Sở hơi thay đổi.



"Cảnh Dật... Em..."



"Cô thử nói xem, tôi đã dùng ly sâm panh trong tay cô để tạt lên váy cô như thế nào?"



Cười c.h.ế.t mất, đều là hồ ly tinh cả, bày đặt giở trò quỷ với ai chứ.



"Chát!"



Tôi giơ tay tát Lâm Sở Sở hai cái.



Tiếng rất vang.



Nhưng những người xung quanh lại không hề ngạc nhiên.



Dù sao thì, tôi, Lương Thư, trước nay vẫn vậy, ai chọc vào tôi là tôi đánh trả ngay lập tức.



Huống chi, còn là một tiểu tam dám khiêu khích tôi.



"Hoắc Cảnh Dật, xin lỗi đã đánh tiểu tam của anh." Tôi vung vẩy bàn tay tê rần, cười rạng rỡ trong ánh mắt giận dữ của hắn, "Là người thừa kế duy nhất của Lương Thị Media, tát tiểu tam giữa đám đông chắc cũng không ai nói gì đâu nhỉ?"



4



Đương nhiên sẽ không có ai nói gì tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Ngược lại còn đứng về phía tôi, nghiêm nghị khiển trách Hoắc Cảnh Dật.



"Cảnh Dật..."



Lâm Sở Sở ôm má, dáng vẻ đáng thương như sắp khóc ngất đi, khiến Hoắc Cảnh Dật đau lòng không thôi.



"Đừng sợ, có anh đây." Hoắc Cảnh Dật ôm cô bồ nhí của hắn, đôi mắt đen tràn ngập lửa giận, "Lương Thư, sao em lại độc ác như vậy? Sở Sở chỉ là cảm thấy bất an, có làm hại gì đến em đâu. Tại sao em lại đối xử với cô ấy như thế? Mau xin lỗi cô ấy đi, chuyện hôm nay anh coi như chưa xảy ra!"



Ồ?



Hoắc Cảnh Dật bảo tôi?



Xin lỗi Lâm Sở Sở?



"Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói vợ cả phải xin lỗi tiểu tam đấy." Tôi xoa xoa cổ tay, giọng điệu càng lúc càng châm chọc, "Lời xin lỗi này, tôi nói ra, cô ta chịu nổi không? Hoắc Cảnh Dật, anh có thể nhảy tưng tưng lên xem có phải trong đầu anh toàn nước không?"



"Nói năng linh tinh vớ vẩn gì thế."



Hoắc Cảnh Dật bị tôi châm chọc đến tức giận, "Cô ấy chỉ muốn ở bên cạnh anh, căn bản không tranh giành gì với em cả! Sao em không thể rộng lượng một chút? Lương Thư, làm người phải tử tế!"



Gã đàn ông cặn bã ngoại tình, vậy mà còn mặt dày yêu cầu vợ cả phải tử tế?

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Hắn không sợ sét đánh c.h.ế.t hắn à?



Người đàn ông từng yêu tôi đến tận xương tủy, giờ đây lại công khai bảo vệ tiểu tam, bắt tôi phải rộng lượng chấp nhận sự tồn tại của tiểu tam.



Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy Hoắc Cảnh Dật bảo vệ Lâm Sở Sở như vậy, vẫn đau thấu tim gan.



Trái tim như bị vô số cây kim dài đ.â.m mạnh xuống, đau đến m.á.u chảy đầm đìa, thịt nát xương tan.



5



Chuyện ở tiệc cuối năm nhanh chóng truyền đến Hoắc gia.



Bố của Hoắc Cảnh Dật, cũng chính là bố chồng tôi, bị Hoắc Cảnh Dật chọc tức đến mức phải nhập viện hai lần.



Nhưng Hoắc Cảnh Dật lại thái độ kiên quyết, tuyên bố nếu không cho hắn cưới Lâm Sở Sở thì sẽ cắt đứt quan hệ với Hoắc gia.



Bố chồng tôi rất quyết đoán, nói cắt là cắt, lập tức cho người đình chỉ chức vụ của hắn ở tập đoàn, thu hồi nhà cửa xe cộ, ngay cả thẻ ngân hàng cũng khóa lại.



Sau đó, tất cả đều chuyển tặng cho tôi.



Tôi đương nhiên vui vẻ đón nhận.



Dù sao thì, tôi cứ kéo dài không ly hôn chính là để giành được nhiều tài sản nhất có thể.



Chỉ không biết chút tiền tiết kiệm ít ỏi kia của Hoắc Cảnh Dật có thể chống đỡ được bao lâu mà thôi.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com