Luôn Bên Cạnh Anh

Chương 42



Lạc Yên quay đầu lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt của người vừa đánh vào vai cô, cô lập tức sững sờ, sắc mặt bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy trở nên tái nhợt đi, trong đôi mắt không nhịn được hiện lên vẻ sợ hãi, nỗi ám ảnh kinh hoàng năm đó lại ùa về...

 

Chính là hắn... Chính là tên biến thái họ Lâm kia...

 

"Lạc Yên, tìm được cậu rồi!" Lâm Dương mỉm cười, trước ánh mắt sợ hãi của Lạc Yên, hắn nhếch môi, ngữ khí vô cùng quỷ dị.

 

Lạc Yên, tìm được cậu rồi...

 

Tìm được cậu rồi...

 

Lạc Yên...

 

Đầu óc Lạc Yên như muốn nổ tung, trong mắt cô lúc này không giấu được vẻ hoảng sợ đến tột đôn, Lạc Yên hít sâu một hơi, cố gắng trấn an bản thân, ép bản thân phải tỉnh táo.

 

Không sao, không có gì phải sợ cả! Năm đó mày có thể thoát được tên biến thái này, vậy thì bây giờ cũng có thể! - Lạc Yên tự nhủ, cô đưa mắt gấp gáp nhìn xung quanh, sau đó dùng hết những bình tĩnh từ lúc được sinh ra cho đến giờ mà cô có, vội vàng bỏ chạy theo hướng cửa ra vào, nhưng... mọi chuyện không hề thuận lợi như ý muốn, bởi vì cô đã chậm mất rồi.

 

Trước mắt Lạc Yên xuất hiện hai gã đàn ông thân hình vạm vỡ, bọn họ từng bước lại gần cô, đứng chắn ngang trước mặt cô, không cho cô có cơ hội chạy trốn. Lạc Yên lấy hết can đảm xông lên đẩy bọn họ ra, sau đó luồn lách qua khoảng trống giữa hai người đàn ông đó rồi chạy thẳng một mạch về phía cửa, hai gã đàn ông không đề phòng, bất thình lình bị Lạc Yên đẩy ra, bọn họ nhìn Lâm Dương, cảm nhận được sát khí trong đôi mắt của hắn, bọn họ hoảng hồn, vội vàng đuổi theo Lạc Yên, không may cho Lạc Yên là bởi vì thể lực của hai người đàn ông kia vô cùng tốt, lúc nãy cô dùng hết sức bình sinh mới có thể tách bọn họ ra được một khoảng, cho nên không còn nghi ngờ gì nữa, khi Lạc Yên sắp chạy ra khỏi cánh cửa địa ngục kia thành công thì bị hai gã đàn ông kia bắt trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!" Cô liều mạng giãy dụa, trưng ánh mắt cầu cứu về những người đang ngồi trong quán bar, nhưng có vẻ như đây là chuyện bình thường đối với bọn họ, nên bọn họ không mảy may để ý đến tiếng kêu gào thảm thiết này, có người thậm chí còn vô tình đến mức một ánh mắt cũng không lướt qua, càng đừng nói là có người chịu đứng ra cứu Lạc Yên.





 

Cũng phải, ai lại dám mạo hiểm vì một cô gái không rõ lai lịch mà đắc tội với Lâm Dương kia chứ? Trừ khi gia thế của bọn họ hơn hẳn Lâm Dương, nhưng đó chắc chắn là chuyện viển vông, bởi trên đất nước Z này, Lâm gia thuộc vào tam đại gia tộc là Âu gia, Mạc gia và Lâm gia lớn nhất đất nước, Lâm gia đứng thứ ba trong danh sách đó.

 

Vì đây là quán bar nên khó tránh khỏi không gian hoie tối, bởi lẽ những người tìm đến đây đều thích sự bí ẩn của bóng đêm nên người ta thiết kế cho quán bar Dạ Sắc này một loại đèn không phát ra nhiều ánh sáng, chính vì lẽ đó nên không ai thấy rõ khuôn mặt của Lạc Yên, nếu không gian trong này sáng hơn, có lẽ Lạc Yên đã không phải chạy trốn chật vật như bây giờ, bởi vì cô là vợ của Âu Dực, 80% người trong giới thượng lưu đều biết mặt cô. Mặc dù Lạc Yên và Âu Dực chỉ người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng có được cái danh thiếu phu nhân nhà họ Âu này, chí ít sẽ không có ai dám động vào cô, đương nhiên, tên biến thái họ Lâm trước mắt cô này là ngoại lệ, bởi vì tư duy của hắn bệnh hoạn vô cùng, hoàn toàn không giống người bình thường, giống như bây giờ vậy, dù nhìn bề ngoài thì Lâm Dương là một công tử đẹp trai hào phóng, nhưng hành động hắn làm ra lại hoàn toàn trái ngược với ngoại hình của chính mình.

 

Lạc Yên bị ai gã đàn ông khống chế, cả người cô bị bọn họ giữ chặt ở hai bên, không sao cử động được, cô cứ thế trơ mắt nhìn Lâm Dương ngày càng đến gần mình, mà bản thân cô lại như cá nằm trên thớt, không thể giãy dụa hay chống cự. Lâm Dương bước đến, dưới ánh mắt hoảng sợ của cô, hắn nhếch môi, bàn tay từ từ đưa lên khuôn mặt cô, sau đó vuốt ve gò má xinh đẹp rồi nâng cằm cô lên, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn:

 

"Lạc Yên... Cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào nhỉ?"

 

Lạc Yên lắc đầu, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống. Không! Cô tuyệt đối không muốn bị cảm giác tuyệt vọng kia ám ảnh cô thêm lần nào nữa!

 

Nhưng bây giờ cô làm sao để thoát đây? Chạy trốn là chuyện không thể, chiều theo ý muốn của tên biến thái này lại càng không! Đầu óc Lạc Yên hiện tại vô cùng hỗn loạn, cô hạ quyết tâm dùng hết sức vùng ra khỏi tay Lâm Dương, sau đó dùng hết sức cắn mạnh vào ngón tay hắn. Lâm Dương không đề phòng, đột nhiên bị cắn thì giật mình, hắn thu ngón tay lại, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, giọng nói mang lửa giận ngút trời:

 

"Ha, vốn dĩ còn định trêu đùa cô một chút, cho cô thời gian để kịp thích ứng với chuyện sắp xảy ra, nhưng cô ngang bướng như thế này thì... A Hạ, A Tán, mang cô ta đến căn phòng tuyệt vời kia đi."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com