Đêm qua chỉ là xúc động nhất thời, anh chỉ định dây dưa một chút, phát tiết bản thân đến giới hạn nhất định, không ngờ cô lại thuận theo, không có ý tứ phản kháng.
Vì vậy, mọi chuyện thuận theo lẽ tự nhiên, hai người quấn quýt nhau suốt một đêm.
Lạc Yên thuận theo anh... Có phải đối với Trần Khôn, hoặc là Mạc Khắc, cô cũng sẽ mềm mại hưởng thụ dưới thân bọn họ như vậy?
Dù sao cũng không biết được, nhưng...
Ha, nhìn xem, Lạc Yên dễ dàng trao bản thân cho anh thật đấy, đối với người đàn ông khác, hẳn là cô cũng nhiệt tình như vậy.
Là loại người anh ghét nhất...
Âu Dực đưa mắt nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ chiều, anh chưa bao giờ thức dậy vào giờ này, hôm nay là trường hợp hiếm hoi trong đời. Điều này đủ để chứng minh đêm qua hai người đã kịch liệt như thế nào. Cập nhậ𝑡 𝑡r𝑢yện nhanh 𝑡ại [ TrU 𝘮Tr𝑢y𝘦n.𝙑𝖭 ]
Có điều... Hiện tại mọi chuyện hơi khó giải quyết.
Bây giờ hai người đã đi đến tình trạng này, mọi chuyện càng thêm rối rắm, anh muốn hoà hợp sống cùng cô một lần, nhưng mỗi khi muốn nở nụ cười với cô, trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh cô bé yếu ớt 12 năm trước, cả những uất ức của Lạc Mạn.
Tuy rằng anh đã tự dặn lòng không để ý chuyện quá khứ nữa, nhưng hoá ra anh vẫn không nhịn được.
Âu Dực để ý, anh rất mâu thuẫn.
Hướng giải quyết vẫn chưa có...
Âu Dực vươn người ngồi dậy, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, tầm mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, ánh mắt vừa đánh sang, lại phát hiện không có Lạc Yên ở đâu.
Cô còn tỉnh lại trước anh sao? Có lẽ vậy, Âu Dực không nghĩ nhiều. Anh mặc lại quần áo chỉnh tề, vệ sinh đơn giản rồi bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng ăn ăn bữa sáng muộn.
Ăn sáng vào lúc hai giờ chiều, đây là lần đầu tiên Âu Dực làm loại chuyện nhảm nhí này.
Sau khi ăn xong, Âu Dực vẫn không thấy Lạc Yên đâu, mặc dù có hơi cảm thấy kì lạ nhưng anh không đa nghi, chỉ cho rằng cô có việc bận, dù sao Lạc Yên cũng ít khi ở nhà.
Cho đến đi đi vào phòng ngủ, Âu Dực mới phát hiện trên bàn có để lại một phong thư được đè bên dưới một cuốn sổ dày cộm.
Một phong thư sạch sẽ, bên ngoài là nét chữ tinh tế dịu dàng, viết lên một cái tên quen thuộc.
Là Lạc Yên, cô để lại một bức thư tay.
Không biết vì sao, trong lòng Âu Dực lại dâng lên cảm giác bất an, tay anh run run mở phong thư.
Bên trong phong thư là những dòng bút uyển chuyển mang phong cách của người con gái tại vị trong trái tim anh, Âu Dực cẩn thận đọc từng chữ một, theo thời gian, sắc mặt anh ngày càng tái dần.