Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 7:



Mặc dù Cao Hạnh Hạnh không để tâm lời của Tạ Trình nhưng cuối tuần cô cũng không cố tình “tình cờ gặp” Lục Trạch Ngôn nữa.

Chủ yếu là vì lần trước cô đã tỏ thái độ với anh, khiến bản thân bị đặt vào thế khó, thực sự không biết phải làm sao để hòa hoãn lại mối quan hệ để có thể thoải mái mà không gượng gạo.

Nói cho cùng, chỉ vì từng bị từ chối nên cô không chịu được mất mặt.

Kết quả kỳ thi thử lần ba lớp 12 được công bố, Cao Hạnh Hạnh khi đi ngang qua đã không nhịn được mà nhìn thử, từ đầu đến cuối cũng không thấy tên của Lục Trạch Ngôn.

Chẳng lẽ thực sự không định học đại học trong nước?

Cao Hạnh Hạnh nghĩ, chỉ cần cô không để tâm thì sẽ không còn giao thiệp gì đến anh nữa. Nhưng đến khi kết quả cuộc thi Hóa học toàn quốc được công bố cô lại gặp Lục Trạch Ngôn trong văn phòng hiệu phó.

Đã mười ba ngày rồi họ chưa gặp lại.

Khi cô bước vào, Lục Trạch Ngôn đang ngồi thẳng lưng trên ghế sofa cạnh đó.

“Hey!” Hồ Miêu ló đầu ra từ phía sau Lục Trạch Ngôn, vỗ vỗ lên ghế sofa.

Lúc đó Cao Hạnh Hạnh mới ngồi xuống.

Cả cô và Lục Trạch Ngôn đều đạt “Giải Tiềm năng xuất sắc” trong cuộc thi Hóa học – thực ra chỉ là giải khuyến khích, mỗi người được phát một cuốn sổ đỏ có đóng dấu vàng.

Bất ngờ là Hồ Miêu lại đạt giải ba, cao hơn một bậc. Giấy chứng nhận của cậu ấy sẽ được trao trong buổi lễ chào cờ thứ hai tới.

Hiệu phó khen từng người một, khen ngợi họ đã mang lại vinh quang cho trường.

Ba người bước ra khỏi văn phòng, Lục Trạch Ngôn đi trước, không có ý định đợi họ.

Trên mặt Hồ Miêu không giấu được sự vui sướng: “Em may mắn quá, nghe nói có thể được cộng điểm vào kỳ thi đại học đấy.”

Cao Hạnh Hạnh nhìn bóng lưng Lục Trạch Ngôn, hơi hờ hững: “Chúc mừng, chúc mừng.”

“Chị biết tại sao em đạt giải không? Trước khi thi em đến chùa Vân Đỉnh, ông thầy bói ở cổng bảo mặc số may mắn trên người sẽ gặp may. Trong ba ngày thi em đều đi tất có số ‘6’.”

“Vậy là…” – Cao Hạnh Hạnh tỏ vẻ chán ghét – “Ba ngày không thay tất?”

“Đó không phải trọng điểm.” Hồ Miêu nhấn mạnh. “Trọng điểm là chùa Vân Đỉnh thật linh nghiệm!”

“Được rồi, vậy đừng học ở trường nữa, lên chùa sống đi.”

“Thà tin là có còn hơn tin là không.” Hồ Miêu hỏi: “Chị Hạnh, số may mắn của chị là gì?”

“……” Cao Hạnh Hạnh bịa đại: “7.”

“Vậy lần sau chị thử xem?”

Cao Hạnh Hạnh gật đầu lấy lệ.

Hồ Miêu chuyển chủ đề: “À đúng rồi, để em mời hai người ăn một bữa nhé?”

“Không cần.” Cao Hạnh Hạnh từ chối ngay, sau đó mí mắt khẽ run, ánh mắt rời khỏi Lục Trạch Ngôn, ngón tay chỉ về phía trước – nơi Lục Trạch Ngôn đang đi: “Chủ yếu là đàn anh Lục chắc sẽ không đồng ý đâu.”

Ý cô là: nếu Lục Trạch Ngôn đi thì cô sẽ đi.

Hồ Miêu vội vàng đuổi theo Lục Trạch Ngôn, đi song song với anh.

Cao Hạnh Hạnh không nghe rõ Hồ Miêu nói gì, chỉ thấy vẻ mặt nhiệt tình của cậu ấy và bóng lưng thẳng tắp của Lục Trạch Ngôn.

Cô không tin anh sẽ đồng ý lời mời.

Nhưng lại hy vọng anh sẽ đồng ý.

Chẳng bao lâu Hồ Miêu hớn hở chạy về phía cô: “Đàn anh đồng ý rồi, ăn tối thứ sáu nhé.”

“Đồng ý thật à?”

“Thật hơn cả ngọc trai ấy!”

“Được, vậy hẹn gặp thứ sáu.”

Thứ sáu tan học Cao Hạnh Hạnh chạy thẳng ra cổng trường, là người đến đầu tiên.

Hồ Miêu đến thứ hai.

Đợi một lúc Cao Hạnh Hạnh nhìn điện thoại, nghi ngờ hỏi: “Thật sự Lục Trạch Ngôn sẽ đến chứ?”

“Chị, mới tan học được mười mấy phút thôi, gấp gì chứ?”

Cao Hạnh Hạnh bĩu môi.

Đợi thêm một lúc nữa Lục Trạch Ngôn mới xuất hiện nhưng không phải từ trong trường đi ra mà là từ ngoài đi vào.

Anh cũng không mặc đồng phục.

Như thể đặc biệt đến chỉ để ăn bữa này.

Cô và Hồ Miêu đưa giấy xin phép cho bảo vệ rồi mới được ra ngoài.

Quán ăn được Hồ Miêu chọn cách trường không xa nhưng cũng chẳng gần, đi bộ khoảng hai mươi phút.

Suốt dọc đường Hồ Miêu vô cùng hào hứng, nói không ngớt. Tuy nhiên cậu ấy biết ý, không bắt chuyện với Lục Trạch Ngôn mà chỉ nói chuyện với Cao Hạnh Hạnh, cô thì đáp lại qua loa.

Toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt vào Lục Trạch Ngôn.

Mấy ngày nay cô đã phân tích trong lòng, cảm thấy có lẽ do lần trước anh hỏi cô có cần giúp không cô lại tỏ thái độ không tốt nên giờ mới không nói chuyện.

Có lẽ anh nghĩ cô đang giận.

Nên cô muốn tìm một chủ đề để khiến anh hiểu rằng cô không giận nữa, sẵn sàng nói chuyện lại, và anh cũng có thể chủ động bắt chuyện với cô.

Rốt cuộc cô vẫn không dẹp được sĩ diện để lên tiếng trước.

Họ đến một quán lẩu nhỏ, mỗi người một nồi riêng, các món đặt ở giữa bàn có thể xoay để lấy.

Món ăn trong căng tin đã chán ngấy, Cao Hạnh Hạnh tạm thời gác Lục Trạch Ngôn lại phía sau, bắt đầu ăn ngon lành.

Cô thích tôm hùm Thái, mấy lần đang xoay đến trước mặt thì bị Hồ Miêu xoay lại.

Nhưng cô không nói gì, trong nồi vẫn còn vài món khác.

Đang cúi đầu ăn thì bất ngờ thấy tôm hùm Thái dừng ngay trước mặt.

Cô nhìn theo, thấy ngón tay Lục Trạch Ngôn đang giữ bàn xoay, các đốt ngón tay rõ ràng, rất đẹp.

Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh bình thường, không nhìn cô lấy một cái.

Nồi vẫn đang sôi sùng sục, xung quanh ồn ào tiếng người.

Cao Hạnh Hạnh nghĩ, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

Cô cảm thấy anh làm thế là có ý, và nhờ đó tự tìm được lý do để hạ sĩ diện.

Đúng lúc Hồ Miêu đứng dậy đi vệ sinh.

Cao Hạnh Hạnh nghĩ, nếu giờ cô bắt chuyện mà thất bại thì cũng không ai biết.

Cô mỉm cười, hỏi: “Đàn anh, hôm nay anh không đến trường à?”

Lục Trạch Ngôn ngẩng mắt nhìn cô: “Nhà có việc.”

“Vậy… đặc biệt đến ăn với bọn em?”

“Ừ.”

Cao Hạnh Hạnh khuấy đũa trong nồi hai cái mà không gắp món nào. Cô không nghe ra thái độ của anh.

Suy nghĩ một lúc, cô lưỡng lự, giọng nhỏ đi: “Lần trước… là thái độ em không tốt.”

“Lần nào?”

“……” Cao Hạnh Hạnh hơi sững người, không biết anh thật sự không để tâm hay chỉ không muốn cô xấu hổ, dù sao kết quả là chuyện ấy coi như xong. Cô liền đổi chủ đề: “Đàn anh, anh sẽ học đại học trong nước chứ?”

Không đợi anh trả lời, cô nói tiếp: “Em nghe nói anh không định học trong nước nên tò mò hỏi thôi.”

Lục Trạch Ngôn đáp: “Ừ, không.”

Cao Hạnh Hạnh hơi sốt ruột, siết chặt đũa: “Vậy… khi nào anh đi?”

Lục Trạch Ngôn nhìn vào mắt cô, ngẩn người vài giây mới đáp: “Chưa chắc.”

Chưa chắc?

Cô không biết anh nói thật hay chỉ để ứng phó.

Nghĩ đến chuyện anh sắp đi mà đến cả cách liên lạc cũng không có, cô cảm thấy nghẹn ngào.

Cô cụ thể hóa thời gian: “Ngày 28 tháng 6 anh đi chưa?”

“Hử?”

“Hôm đó sinh nhật em, em muốn mời anh…” – Cao Hạnh Hạnh ngập ngừng – “…và Hồ Miêu ăn cơm, coi như trả lại bữa này.”

Lục Trạch Ngôn thu lại ánh nhìn, không trả lời.

Đúng lúc Hồ Miêu quay lại, than thở nền nhà trơn suýt ngã.

Cao Hạnh Hạnh xị mặt, cúi đầu khuấy nồi lẩu của mình.

Lục Trạch Ngôn đột nhiên lên tiếng: “Chắc là không.”

Cô khựng lại.

Không đi?

Không đi vào ngày 28 tháng 6?

Hồ Miêu: “Không cái gì? Em suýt ngã thật mà!”

Cao Hạnh Hạnh ngẩng lên, ánh mắt đầy ý cười nhìn Hồ Miêu: “Hồ Miêu, ngày 28 tháng 6 chị mời em ăn cơm.”

“Hả?” – Hồ Miêu rõ ràng ngơ ngác.

“Sinh nhật chị.” – Cô liếc nhìn Lục Trạch Ngôn, như muốn xác nhận lại, đầy ẩn ý – “Đàn anh cũng sẽ đến.”

“Chị, em vui quá, không ngờ lại kết bạn được với hai người”. Hồ Miêu đứng dậy nâng ly nước trái cây: “Nào, cạn ly vì tình bạn muôn năm!”

Cao Hạnh Hạnh cũng đứng lên, trong lòng lâng lâng vì Lục Trạch Ngôn không từ chối lời hẹn ngày 28 tháng 6.

Hai người cùng nhìn anh.

Lục Trạch Ngôn thở dài khe khẽ, cầm ly đứng dậy cụng ly với họ.

Chưa kịp uống thì điện thoại anh vang lên.

Anh nhìn màn hình, sắc mặt trầm xuống rõ rệt rồi đi ra chỗ khác nghe máy.

Dường như có việc gấp, anh quay lại: “Xin lỗi, tôi phải đi trước.”

Không đợi họ nói gì anh đã quay lưng rời đi.

Hồ Miêu: “Chị, đàn anh không vui à? Có phải thấy chỗ này tệ quá? Em thấy anh ấy chẳng ăn gì cả.”

“Không ăn một miếng nào sao?”

“Chắc cũng chỉ hai ba miếng.”

“Chắc không phải đâu, có lẽ thật sự có việc.”

Hồ Miêu lúc này mới gật đầu tiếc nuối rồi cảm thán: “Đàn anh này thật kỳ lạ, em thấy trên người anh ấy có cả hai từ trái ngược nhau – ‘cao không với tới’ và ‘thân thiện dễ gần’.”

Cao Hạnh Hạnh gật đầu: “Đúng là mâu thuẫn thật.”

Hai người ăn xong mới phát hiện Lục Trạch Ngôn đã trả tiền trước khi đi. Hồ Miêu lại mắt sáng rực mà khen ngợi anh một trận.

Cao Hạnh Hạnh thì lòng đầy ngổn ngang.

Có lẽ vì biết anh sắp rời đi nên cảm thấy bất cứ chuyện gì bất ngờ cũng có thể khiến anh biến mất bất cứ lúc nào.

Nhưng cô cũng tin anh không phải người nuốt lời, chắc sẽ không đi trước ngày 28 tháng 6.

Lục Trạch Ngôn quay về căn tứ hợp viện, tình trạng ông nội hôm nay còn tệ hơn hôm qua, đã không còn nhận ra nổi là Lục Trạch Ngôn hay Lục Cẩn Hành.

Anh hỏi ý kiến bác sĩ rồi gọi điện ra nước ngoài.

Bác Lục Lệ không bắt máy, bố anh Lục Chiêu lấy lý do bận việc từ chối về nước.

Lục Trạch Ngôn không quay về trường, lấy chăn ngồi trong phòng suốt đêm.

Sáng sớm ông cụ mở mắt, có vẻ tỉnh táo hơn một chút, nói muốn uống cháo.

Anh dặn dò người làm rồi nắm tay ông, lắng nghe ông nói chuyện.

Ông kể về những khó khăn thời kỳ khởi nghiệp, về thời hoàng kim, về nỗi ân hận với hai người con trai.

Nói đến đây Lục Trạch Ngôn nắm chặt tay ông: “Ông nội, ông không có lỗi với họ.”

Đôi mắt già nua dịu dàng chớp một cái.

Anh tuy đang an ủi nhưng cũng là sự thật.

“Ông đã để lại cho họ rất nhiều thứ.”

Đôi mắt ông lại tối đi vì câu nói ấy.

Ngón tay ông nắm chặt như muốn cắm vào thịt anh nhưng lại run rẩy yếu ớt: “Trạch Ngôn, con đừng sống như thế.”

Đó là câu cuối cùng của ông.

Thực ra Lục Trạch Ngôn không thân thiết lắm với ông nội. Một người có thể khiến nhà họ Lục thành một trong bốn gia tộc Hoa Kiều thì chắc chắn không phải người dễ gần.

Vậy mà trước lúc lìa đời ông lại nói một câu rất dịu dàng.

— Con đừng sống như thế.

Lục Trạch Ngôn ngồi bên bàn đá trong sân tứ hợp viện, dưới cây ngô đồng đã rơi đầy hoa trắng.

Vừa rồi, một người có cùng huyết thống với anh đã nắm tay anh mà rời khỏi thế gian.

Giờ đây, trước mặt anh có biết bao nhiêu người đi qua đi lại nhưng không ai nói với anh một lời.

Tất cả đều nghĩ anh không biết đau, cứ như anh thật sự không biết đau.

Anh không có cảm giác đau buồn của một người mất thân nhân, cũng không thấy bi thương.

Thậm chí, anh thấy như được giải thoát.

Có những người sinh ra chẳng có gì, có thể thêm bất kỳ điều gì vào cuộc sống của mình.

Nhưng có những người sinh ra đã có quá nhiều, đến mức không thể thêm được gì nữa, và mọi điều chưa từng có đều trở thành điều xa xỉ.

Kết cục của con đường đã được định sẵn từ trước.

Trong những tháng năm dài đằng đẵng và khắc nghiệt ấy không thấy hy vọng, cũng chẳng có mong đợi.

Thầy cúng làm lễ siêu độ cho ông cụ đi qua sân, dẫm lên những cánh hoa dưới đất.

Hàng mi Lục Trạch Ngôn khẽ run.

Ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu qua cây ngô đồng, rơi lên mu bàn tay anh. Anh cứng ngắc lật tay lại, ánh sáng rơi vào lòng bàn tay.

Ngón tay anh khẽ co lại nhưng không nắm giữ được.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com