Hành trình của Lục Trạch Ngôn là bí mật, không có mấy người biết.
Nếu không phải vì Trọng Duệ Chi nhắc nhở rằng sau khi anh đến Hồng Kông bị nghi ngờ có hành động riêng tư, thì có lẽ giờ anh đã bị chất vấn qua điện thoại quốc tế rồi.
Tuy vậy, việc này cũng khiến Lục Trạch Ngôn cảnh giác hơn — Lục Cẩn Hành không hề tin tưởng anh.
Nghĩ đến đây, Lục Trạch Ngôn nhếch môi. Chẳng phải chính anh cũng không hề tin tưởng Lục Cẩn Hành đó sao?
Có những người, chỉ cần tồn tại thôi đã là một mối đe dọa.
Lục Trạch Ngôn nhìn rất rõ, cũng chính vì quá rõ ràng, nên anh buộc phải — và cũng đã trở thành — người như vậy.
Chỉ có hoa sen mới “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, còn lòng người thì vĩnh viễn không thể.
“Ù—ù—ù—” Chiếc điện thoại trên bàn rung lên.
Lục Trạch Ngôn nhìn màn hình rồi nghe máy.
Henry nói thẳng: “Đã che giấu xong rồi.”
Lục Trạch Ngôn không đáp ngay, ngón tay trái gõ nhẹ lên mặt bàn như đang trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc lâu sau ngón tay anh ngừng lại, trầm giọng hỏi: “Là thật sự che giấu rồi, hay là anh ta muốn cậu nghĩ rằng cậu đã che giấu xong?”
Anh ta ở đây chính là Lục Cẩn Hành.
Bên kia điện thoại im lặng hai giây: “Trạch Ngôn, anh đa nghi quá rồi.”
“Là cậu, vì lo lắng mà rối trí.” Giọng Lục Trạch Ngôn chậm rãi, không đoán được cảm xúc.
Henry không nói thêm gì nữa. Quả thật anh ta lo lắng cho Doãn Phi Phi nên muốn nhanh chóng giúp cô ấy làm rõ tin đồn.
Tin đồn của Doãn Phi Phi đã kéo dài nửa tháng, vì cô im lặng nên chiếc mũ “bị bao nuôi” đã bị gắn chặt lên đầu cô.
Tất cả các hợp đồng đại diện đều bị hủy, dự án phim ảnh cũng bị dừng.
Anh ở nước ngoài, ngay cả muốn ôm cô một cái cũng không được, chẳng trách công chúa nhỏ chẳng buồn nghe điện thoại.
Lục Trạch Ngôn an ủi: “Phi Phi kiên cường hơn cậu nghĩ.”
Henry thở dài: “Tôi sẽ điều tra thêm.”
Lục Trạch Ngôn cúp máy, xoa xoa ấn đường.
Anh vốn dĩ chẳng quan tâm liệu có che giấu được hay không. Dù có che giấu hợp lý đến đâu thì người có phòng bị vẫn sẽ không tin tưởng.
Anh bảo Henry quay về không phải để theo dõi tình hình.
Chỉ là đang đánh lừa.
Ai trong tập đoàn cũng biết Henry là cánh tay đắc lực của anh, chỉ cần Henry không trở lại thì Lục Cẩn Hành mới tin rằng anh đang ở thế bị động, không dám hành động gì.
Lúc nguy hiểm nhất chính là lúc an toàn nhất.
Lục Trạch Ngôn đoán chắc, Lục Cẩn Hành tuyệt đối không ngờ, lúc này đây anh không nghĩ đến việc ẩn mình, mà là phản công.
Trong lúc Lục Cẩn Hành tưởng mình đang nắm trọn cục diện thì anh lại tìm được điểm đột phá.
Anh ở tầng cao nhất khách sạn, quay ghế nhìn ra có thể bao quát toàn vịnh biển.
Ánh đèn rực rỡ, hoa lệ chói lóa.
Vì ở cao nên gió rất lạnh.
Thổi đến mức khiến người ta đau đầu.
Đã là tháng mười một rồi.
Lục Trạch Ngôn nhớ lúc rời khỏi Ngọc Hòa, Cao Hạnh Hạnh vẫn còn mặc áo ngắn tay và váy ngắn. Giờ đã một tháng, chắc cô ấy cũng mặc áo dài quần dài rồi nhỉ?
Lúc này, điện thoại Lục Trạch Ngôn vang lên.
Là tin nhắn WeChat từ Cao Hạnh Hạnh.
Cao Hạnh Hạnh: “Trùng hợp ghê, công ty tổ chức huấn luyện ở Thâm Quyến.”