Đứng dưới ánh đèn đỏ bên ngoài hiên nhà hàng, Cao Hạnh Hạnh vẫy vẫy tập tài liệu trong tay: “Anh Lục, cảm ơn anh.”
Không nhìn ra biểu cảm trên mặt anh, Cao Hạnh Hạnh cắn răng kéo khóe miệng nở một nụ cười: “Tạm biệt.”
“Tôi đưa em về.”
Trời ơi, thật sự không cần đâu!
Cao Hạnh Hạnh cười hì hì từ chối, lý do giống lúc đến: “Không cần đâu, chỗ tôi rất gần…”
“Tôi đưa em!”
Cao Hạnh Hạnh cảm thấy Lục Trạch Ngôn đang cố nén cảm xúc để nói chuyện.
Cô lịch sự cười một cái: “Vậy thì làm phiền anh rồi.”
Dù sao đoạn đường về cũng chỉ khoảng mười phút.
Hai người đi song song trên phố, ánh đèn đường mờ mờ kéo dài bóng người rồi lại thu ngắn, giao thoa thành một bóng dài khác.
Tháng tám thật sự rất nóng.
Cao Hạnh Hạnh đi được một lúc liền bắt đầu đổ mồ hôi, đặc biệt là mái tóc ngắn ngang vai, lớp tóc dính vào cổ đã ướt sũng.
Cô vén tóc ra sau tai, lộ ra chiếc cổ thon dài và dái tai nhỏ xinh. Trên dái tai có đeo một chiếc bông tai bạc, khắc chữ phồn thể “Phát”.
Có chút kỳ lạ.
Nhưng Lục Trạch Ngôn lại thấy rất đẹp.
Cao Hạnh Hạnh ôm chặt tập tài liệu trước ngực, mắt nhìn thẳng.
Thật ra càng giống như một tư thế phòng bị.
Cô cảm nhận được Lục Trạch Ngôn ở rất gần bên trái mình. Thỉnh thoảng khi đi qua chỗ bị xe đạp chiếm lối, cánh tay cô thậm chí có thể chạm nhẹ vào tay áo của anh.
Lục Trạch Ngôn nói là đưa người về thì thực sự chỉ là đưa về, không nói thêm một lời nào.
Cao Hạnh Hạnh đang cố gắng lục tìm trong đầu một chủ đề phù hợp để phá tan sự gượng gạo.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt.
Cao Hạnh Hạnh giật mình lùi lại một bước, tập tài liệu trên tay rơi xuống đất.
Lồng ngực nóng hổi phía sau lưng cô thật đến mức khiến cô có cảm giác như bị dung nham thiêu đốt giữa đêm hè.
Người trước mặt mở to mắt, ánh mắt lướt qua mặt cô rồi sang mặt Lục Trạch Ngôn, nụ cười dần mở rộng.
“Thật sự là hai người!” Hồ Miêu ngỡ ngàng thốt lên: “Ôi trời má ơi!”
Cao Hạnh Hạnh hoàn hồn, lập tức né sang bên, cố tình lờ đi lồng ngực nóng rực vừa rồi, nghiêng đầu: “Hồ Miêu?”
Hồ Miêu gần như không khác gì thời cấp ba, cả chiều cao cũng không thay đổi.
Cao Hạnh Hạnh thấy quá trùng hợp!
Người mà cô nhiều năm không nhớ tới, sáng nay bất chợt nghĩ đến một chút thì tối đã gặp rồi.
Cậu ta vẫn ngọt miệng như xưa, kết hợp với biểu cảm hơi phóng đại: “Đàn chị, tụi mình mấy năm không gặp rồi nhỉ, chị càng ngày càng xinh.”
“Ý em là hồi cấp ba chị không xinh?”
“Không không, luôn luôn xinh!” Hồ Miêu đẩy kính trên sống mũi, sau đó nhìn Lục Trạch Ngôn: “Hai người…”
Nhìn biểu cảm cậu ta, Cao Hạnh Hạnh có dự cảm không lành.
Quả nhiên, Hồ Miêu nói tiếp: “Hai người thực sự ở bên nhau rồi à?”
Cái “ở bên nhau” này, đứa ngốc cũng hiểu là có ý gì.
Càng tệ hơn là Hồ Miêu vẫn chưa nhận ra điều gì sai, chống nạnh, ra vẻ hiểu rõ mọi chuyện: “Em sớm đã nhìn ra rồi, chị thích anh Lục mà.”
Trời ơi!
Cao Hạnh Hạnh chỉ cảm thấy như bị sét đánh cho chín ngoài sống trong.
Những lần cô cố gắng giữ khoảng cách, thể hiện sự “không thân thiết”, giờ phút này lại trở nên thật nực cười.
Cô không dám quay đầu nhìn biểu cảm của Lục Trạch Ngôn, sốt ruột siết chặt nắm tay, nhón chân phản bác: “Em nói linh tinh gì vậy? Chị và anh… đàn anh đang nói chuyện công việc.”
Hồ Miêu nghiêng người về phía sau, nhìn cô chăm chú, trong mắt viết rõ ba chữ: “Em không tin.”
Cao Hạnh Hạnh bổ sung: “Công ty chị và công ty đàn anh có hợp tác!”
Giây tiếp theo, lời nói nhẹ nhàng của Lục Trạch Ngôn vang lên bên tai cô.
“Hôm nay không bàn công việc.”
“……” Cao Hạnh Hạnh hóa đá, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Lục Trạch Ngôn.
Anh nhíu mày một chút, giọng nhẹ nhàng: “Tôi mới về nước, chỉ là gặp mặt ăn cơm, ôn chuyện cũ thôi.”
Lúc này Cao Hạnh Hạnh mới hài lòng, nhíu mày nhìn Hồ Miêu như muốn nói: “Thấy chưa, anh ấy mới về nước, tụi chị thật sự không có quan hệ gì.”
Hồ Miêu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: “Hiểu rồi.”
Cao Hạnh Hạnh thở phào, cúi người nhặt tập tài liệu trên đất, để lộ vòng eo mảnh mai.
Hồ Miêu: “Hai người định đi hẹn hò ở đâu thế?”
Cao Hạnh Hạnh khựng lại, nhặt tập tài liệu lên liền gõ lên người Hồ Miêu không chút khách khí.
Hồ Miêu tránh qua chướng ngại bên đường, né ra phía sau Lục Trạch Ngôn.
Cao Hạnh Hạnh nghiến răng, tay vừa giơ lên nửa chừng, thấy gương mặt điềm đạm quý phái của Lục Trạch Ngôn lại bỏ xuống, còn lùi lại một bước.
Cô mím môi, nghiêng đầu sang trái, giận đến nghiến răng.
Lục Trạch Ngôn thấy bên tai còn lại của cô cũng đeo bông tai, dưới ánh đèn đường phản chiếu ánh sáng dịu dàng, chữ phồn thể “Tài”.
“Phát”, “Tài”. Ồ, Phát Tài.
Hồ Miêu hình như có việc, lấy điện thoại ra xem giờ: “Đàn chị, chị làm ở Lâm Lăng à?”
Giọng Cao Hạnh Hạnh không vui: “Không, chị đi công tác.”
“Thế thì tiếc quá, em phải quay về viện, lần sau về Hoài Ngọ tụ họp nhé.”
Cao Hạnh Hạnh lúc này mới dịu giọng: “Được.”
Hồ Miêu đi rồi, không khí còn gượng gạo hơn lúc trước.
Cao Hạnh Hạnh mở lời: “Hồ Miêu bây giờ lợi hại lắm, đang làm nghiên cứu ở Viện Nông nghiệp Trung ương Lâm Lăng, suốt ngày đăng mấy thứ học thuật khó hiểu lên vòng bạn bè, tôi nhìn chẳng hiểu gì cả.”
Lục Trạch Ngôn lại hỏi: “Em với Hồ Miêu mấy năm rồi chưa gặp?”
“……” Cao Hạnh Hạnh đảo mắt: “Khoảng năm năm.”
“Tôi cũng chỉ hơn cậu ấy một năm thôi.”
“Hả?”
“Sao em chỉ xa cách với tôi?”
Câu hỏi đột ngột giống như đang chất vấn.
Cả hai dừng bước, đứng giữa phố xá đông đúc, nhìn nhau.
Câu hỏi của Lục Trạch Ngôn như đang nói, em đối xử không công bằng với tôi.
Nhưng có thể làm gì chứ?
Tiếp tục thích anh à?
Cũng không phải không thể tiếp tục thích, nhưng anh có bạn gái rồi mà.
Cao Hạnh Hạnh siết chặt tập tài liệu, ánh mắt đột nhiên chuyển động rồi nhìn về phía bên kia đường.
Lục Trạch Ngôn nhìn theo ánh mắt cô, chính là cửa khách sạn Tuần Phong. Tổng giám đốc Tuần Phong đang đỡ một người phụ nữ bước lên bậc thềm, cô ta đang mang thai.
Cao Hạnh Hạnh chăm chú nhìn hướng đó, giọng nhẹ nhàng: “Lục Trạch Ngôn, anh có quen tổng giám đốc Lương của Tuần Phong đúng không?”
Lục Trạch Ngôn nghe cô gọi tên mình, cảm giác như tim bị đấm một cú thật mạnh.
Không nghe thấy trả lời, Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu nhìn anh, như rất nóng lòng muốn biết câu trả lời.
Lục Trạch Ngôn: “Không thân lắm.”
Tức là có quen.
Cao Hạnh Hạnh nhíu mày, chỉ về cửa khách sạn Tuần Phong: “Vợ của tổng giám đốc Lương có phải tên là Đồng Giai không?”
Lục Trạch Ngôn lại nhìn lần nữa: “Không phải.”
Cao Hạnh Hạnh rất nghi hoặc, dù việc gặp cô ta ở đây rất vô lý, nhưng đúng là đã gặp rồi. Người đó chính là Đồng Giai, cô không thể nhận nhầm.
Lục Trạch Ngôn nhìn sắc mặt cô: “Em nói người phụ nữ bên cạnh anh ta bây giờ à?”
“Ừm.”
“Người đó không phải vợ anh ta, vợ anh ta đang ở nước ngoài, tôi từng gặp rồi.”
“……” Cao Hạnh Hạnh không thể tin nổi, nhìn anh, rồi lại nhìn Đồng Giai đã bước vào khách sạn: “Đừng nói với tôi, cô ta là nhân tình của tổng giám đốc Lương nhé?”
Cô nói câu đó rất nhẹ, không giống như hỏi.
Nhưng Lục Trạch Ngôn nghe được, liền đáp: “Chắc vậy, ba năm trước ở Mỹ, tổng giám đốc Tuần Phong đã dẫn cô ta theo.”
Cao Hạnh Hạnh đờ người vài giây, tay siết tập tài liệu đến trắng bệch.
Cô quay người đi tiếp, bước nhanh hơn trước.
Ba năm trước…
Khi đó Đồng Giai và Kỳ Lạc còn chưa chia tay.
Vậy là cô ta cắm sừng Kỳ Lạc sao?
Cao Hạnh Hạnh xem như là nhân chứng cho toàn bộ quá trình yêu đương của họ.
Đặc biệt mỗi lần nghĩ đến Lục Trạch Ngôn cô đều cảm thấy Kỳ Lạc thật may mắn, người mình thích ở cùng một thế giới, lại ở ngay bên cạnh.
Cô luôn cảm thấy tiếc cho việc họ chia tay.
Đồng Giai ngoại tình, làm nhân tình, vì cái gì?
Vì tiền?
Không cùng một thế giới, cố gắng chen vào thì chỉ có thể trở thành nhân tình không danh phận, bị người đời khinh rẻ.
Vậy mà vẫn có người chen đầu vào rồi trở thành món đồ chơi của người khác.
Một cô gái dịu dàng như Đồng Giai cũng thế, điều này là điều mà Cao Hạnh Hạnh không thể chấp nhận nhất.
Cô thật sự tức giận, nên khi Lục Trạch Ngôn hỏi lại câu hỏi khi nãy, cô chỉ liếc anh một cái.
Khi đến cửa khách sạn Lục Trạch Ngôn lại hỏi: “Khi nào em về Ngọc Hòa?”
Cao Hạnh Hạnh nghiến răng gọi tên anh: “Lục Trạch Ngôn!”
Khi nào tôi về Ngọc Hòa liên quan gì đến anh?
Anh có bạn gái rồi sao còn hỏi mấy câu dễ gây hiểu lầm như vậy?
Là anh không biết giữ chừng mực, hay cố tình trêu chọc tôi?
Cuối cùng vì lời của Lục Trạch Ngôn không đủ rõ ràng để cô trách móc, cô chỉ biết cắn môi, không nói lời nào mà quay người bước vào khách sạn.
Cao Hạnh Hạnh bước vào thang máy, nhấn liên tục nút đóng cửa.
Chuyện trong thế giới của các người tôi không quản nổi.
Nhưng anh quá coi thường tôi rồi, tôi không muốn làm món đồ chơi trong thế giới đó của anh.
Cao Hạnh Hạnh nhìn gương phản chiếu trong thang máy, siết nắm tay: “Số phận của tôi nằm trong tay tôi!”
Cửa thang máy từ từ mở ra, nhân viên khách sạn đứng trước cửa, không biết có nên vào hay không.
Khóe miệng Cao Hạnh Hạnh giật giật, buông tay xuống lấy tập tài liệu che mặt.
Cao Hạnh Hạnh trở về phòng, tắm xong rồi nằm trên giường cầm điện thoại.
Cô muốn gọi cho Kỳ Lạc, lại cảm thấy sự quan tâm này đã quá muộn. Đã lâu như vậy rồi, không cần phải khơi lại vết thương của anh.
“Đinh ——” Trình Di Khả gửi tin nhắn WeChat.
Trình Di Khả: [Hạnh Hạnh, chơi game không?]
Cao Hạnh Hạnh: [Chơi]
Cao Hạnh Hạnh vừa vào game đã nghe thấy giọng nam trêu chọc cô.
Vu Giản: “Chị Hạnh Hạnh, em nghe chị Di Khả nói tay chị bị trật rồi, còn chơi được xạ thủ không? Hay chọn ‘Dao’ đi?” (Ghi chú: Dao là tướng hỗ trợ, ít thao tác.)
Vu Giản là đồng nghiệp của Trình Di Khả, ba người họ chơi cùng cũng gần nửa năm rồi. Cậu nhóc này chơi giỏi, tính cách lại thú vị, tuy chưa gặp bao giờ nhưng ấn tượng của Cao Hạnh Hạnh với cậu rất tốt.
“Hừ!” Cao Hạnh Hạnh lập tức chọn xạ thủ: “Nhóc con, dám coi thường chị à, để chị cho em xem trình nào!”
Trình Di Khả yếu ớt lên tiếng: “Không phải tớ nói đâu.”
“Trình Di Khả, cậu nhớ đó, cậu lại đi rêu rao chuyện tay tớ bị trật.”
“Thật sự không có.”
Cao Hạnh Hạnh đột nhiên nhớ đến áo khoác của Lục Trạch Ngôn, liền nói: “Di Khả, trên tủ đầu giường tớ có phiếu giặt đồ, tên là ‘Tiệm giặt Phương Phương’, lúc nào rảnh giúp tớ lấy về nhé.”
“Được.”
“Ngoan lắm, về tớ mời cậu ăn cơm.”
Vu Giản: “Chị Hạnh Hạnh, có phần của em không?”
“Không có!”
Ván game đó, Cao Hạnh Hạnh chơi rất sung, nhanh chóng giành chiến thắng.
Chơi xong tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Cao Hạnh Hạnh đứng dậy rót cốc nước. Đợi trả lại áo khoác cho Lục Trạch Ngôn xong mọi chuyện coi như kết thúc.
Lục Trạch Ngôn mặc áo choàng ngủ rộng rãi tựa vào sofa, điện thoại bật loa để trên tay vịn.
Anh xoa mi tâm, trả lời câu hỏi của Henry: “Là tức giận.”
“Cô Cao này hay giận thế, đổi người khác đi.”
Lục Trạch Ngôn lạnh nhạt: “Cúp đây.”
“Đợi đã đợi đã.” Henry gọi anh lại: “Hay là anh chiều theo sở thích của cô ấy?”
“……”
“Hoặc để tôi qua đó, đích thân gặp cô Cao truyền thuyết này.”
“Không cần.” Nói xong, Lục Trạch Ngôn cúp máy.
Anh ngả người trên sofa, nhắm mắt, ngón tay gõ nhẹ lên đệm.
Chiều theo sở thích?
Trong đầu anh hiện lên vành tai cân đối, dái tai nhỏ xinh.
Lục Trạch Ngôn mấp máy môi, khẽ thốt ra hai chữ: “Phát tài?”