Cao Hạnh Hạnh thật ra vẫn luôn phiền muộn vì lời nói hôm đó, sợ Lục Trạch Ngôn giận cô vì chuyện đó rồi không đến dự sinh nhật cô nữa.
Cô cũng từng nghĩ sẽ đến căn tứ hợp viện tìm anh, nhưng gần đến kỳ thi cuối kỳ, tháng này cô lại xin nghỉ mấy lần, giáo viên chủ nhiệm thế nào cũng không chịu ký đơn nghỉ nữa.
Cứ thế kéo dài đến đúng ngày sinh nhật của cô.
Thật ra giáo viên chủ nhiệm cũng khá tốt, lý do học sinh cấp ba xin nghỉ thì muôn hình vạn trạng, nhưng riêng ngày sinh nhật thì không nói gì mà trực tiếp ký cho cô.
Thật ra tuổi bọn họ hay tụ tập ăn lẩu tự chọn nhưng Cao Hạnh Hạnh nhớ Lục Trạch Ngôn hình như không thích ăn lẩu.
Nghĩ đến đây cô không nhịn được thúc giục: “Ông cụ Trác ơi, ông nhanh lên được không?”
“Mời người ta ăn mà thái độ thế à?”
“Tớ đâu chỉ mời mỗi cậu.” Cao Hạnh Hạnh khoác vai hai cô gái bên cạnh, giải thích: “Bọn tớ ba người đợi mỗi cậu, còn có ba người bạn nữa đang chờ ở cổng trường.”
“Được rồi, được rồi.” Trác Dao đeo ba lô lên: “Đi thôi.”
Bốn người đến cổng trường, Hồ Miêu và Trình Di Khả đã đợi sẵn.
Hồ Miêu là kiểu người dễ làm quen, tự nhiên cầm lấy sách trong tay Trình Di Khả, còn ra vẻ ân cần giúp cầm áo.
Ánh mắt Cao Hạnh Hạnh nhìn ra ngoài cổng, không thấy bóng dáng Lục Trạch Ngôn mà lại thấy người phụ nữ từng mở cửa và đưa nước cho cô ở căn tứ hợp viện, tay còn ôm một chiếc hộp nhung trắng sữa hình vuông.
Trong lòng cô đột nhiên dâng lên linh cảm chẳng lành.
Cao Hạnh Hạnh bước tới, người phụ nữ lên tiếng trước.
“Cô Cao, đây là quà sinh nhật dành cho cô.”
Dù đã đoán được kết quả nhưng cô vẫn hỏi: “Lục Trạch Ngôn đâu?”
“Thật xin lỗi, cậu chủ bảo tôi chuyển lời xin lỗi đến cô.”
Khóe môi Cao Hạnh Hạnh khẽ nhếch lên, đưa tay nhận lấy hộp: “Cảm ơn chị.”
Rồi lại bổ sung: “Cũng cảm ơn anh ấy.”
Nói xong cô vẫy tay với đám bạn phía sau: “Đi thôi, đi ăn nào.”
Mọi người không nhận ra điều gì bất thường, vẫn cười nói vui vẻ. Chỉ có bước chân của Cao Hạnh Hạnh càng lúc càng chậm.
Cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, sau đó quay người chạy ngược lại: “Xin hỏi, anh ấy về nhà rồi sao?”
“……”
Cô hỏi rõ hơn: “Về nước M rồi à?”
“Đúng vậy.”
“……” Ngón tay Cao Hạnh Hạnh vô thức siết chặt lấy hộp quà, ngẩng đầu: “Vậy anh ấy còn quay lại không?”
“Chuyện này… tôi không rõ.”
“Có thể… cho tôi xin cách liên lạc với anh ấy không? Tôi muốn đích thân nói lời cảm ơn.”
Vẻ mặt người phụ nữ trở nên khó xử, lời nói cũng lắp bắp: “Chuyện này… tôi cũng không có cách liên lạc của cậu chủ.”
Cao Hạnh Hạnh không biết lời cô ta nói là thật hay giả, là thật sự không có cách liên lạc với Lục Trạch Ngôn hay là không thể nói cho cô biết. Nhưng cô hiểu rõ, mình không thể tiếp tục dây dưa nữa.
Bữa ăn này Cao Hạnh Hạnh đã tốn không ít tiền, vì cân nhắc đến Lục Trạch Ngôn mà đã đặt nhà hàng lớn.
Buồn cười là, người đó lại không đến.
Cả buổi tối Cao Hạnh Hạnh vẫn cười tươi như hoa, còn gọi thêm mấy món ăn cho mọi người, ai cũng no căng bụng, nói không ăn nổi nữa, cô vẫn nói “khó khăn lắm mới chịu vung tay, mọi người đừng khách sáo”.
Đồ uống trên bàn hết rồi, nước ép trái cây tươi 188 đồng một bình nhỏ, với học sinh cấp ba là đắt lắm rồi, Cao Hạnh Hạnh hào phóng chỉ vào thực đơn: “Hai bình.”
Trình Di Khả kéo tay áo cô: “Uống đồ uống bình thường được rồi mà.”
“Thử chút đi.” Cao Hạnh Hạnh nhướng mày rồi giơ tay ra hiệu “hai” với nhân viên phục vụ, lặp lại lần nữa: “Hai bình.”
Thật ra cũng ăn gần xong rồi nhưng trên bàn vẫn còn vài món, mọi người vừa trò chuyện vừa đợi bụng tiêu bớt rồi ăn tiếp.
Trong lúc chờ Trình Di Khả lấy một cuốn bài tập cũ từ phía sau ra và bắt đầu học hành chăm chỉ.
Cao Hạnh Hạnh vừa tức vừa buồn cười, khoác vai cô: “Không thể nghỉ ngơi hai hôm sao?”
“Chỉ xem một chút thôi.”
Cao Hạnh Hạnh liếc nhìn cuốn bài tập cũ ấy, giấy đã hơi ngả màu nhưng chữ viết thì rất đẹp, lại ngay ngắn.
Cô lắc đầu, chẳng phải chính là bài tập do bạn qua mạng của Trình Di Khả, ông chú đó gửi tới sao?
Trong lòng chợt chua xót, cô vẫn hay nói yêu qua mạng là không đáng tin, kết quả là bạn qua mạng còn tốt hơn cả Lục Trạch Ngôn.
Ít nhất còn có thể trò chuyện, còn có thể liên lạc.
Còn Lục Trạch Ngôn thì sao?
Ném cho cô một hộp quà rồi biến mất.
Cô quay đầu nhìn hộp quà bị ném trên ghế sofa đơn, ánh mắt đầy chán ghét: “Tớ đi vệ sinh chút.”
Cao Hạnh Hạnh vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn khuôn mặt trắng trẻo trong gương, khóe mắt lộ ra chút uất ức.
Nói là thích Lục Trạch Ngôn đến mức nào thì chắc chắn không phải.
Nhưng bảo không buồn, không thất vọng thì cũng không đúng.
Lần đầu tiên thích một người, chưa kịp sâu đậm, chưa kịp xác nhận, cứ như treo lơ lửng trong lòng, không có mở đầu, cũng chẳng có kết thúc.
Khi ra khỏi nhà vệ sinh cô gặp Trác Dao cũng đang đi vệ sinh.
Mà đi vệ sinh vẫn đeo ba lô.
Hai người cùng quay lại phòng riêng.
Trác Dao nói với giọng vui vẻ: “Chị Hạnh, tặng chị quà sinh nhật nha.”
“Quà gì chứ? Bây giờ cậu tặng rồi, đến sinh nhật cậu tớ lại phải nghĩ cách đáp lễ.”
“Đã mua rồi mà.” Trác Dao mở ba lô lấy ra một hộp quà có dán nơ: “Tình bạn bền lâu nhé.”
Cao Hạnh Hạnh cầm lấy, ngắm nghía một lúc rồi cảm ơn: “Cảm ơn nha.”
Hai người quay lại phòng, nước ép trái cây đã được mang lên, kèm theo vài món còn lại, bọn họ ăn sạch sẽ.
Cao Hạnh Hạnh ra quầy thanh toán, mấy người còn lại ngồi trên ghế sofa ở sảnh lớn xoa bụng, nói ăn no quá đi không nổi.
Trên đường về Hồ Miêu kéo Cao Hạnh Hạnh ra một bên.
“Đàn chị, bạn cùng phòng chị đáng yêu quá.” Ánh mắt cậu ta đầy ẩn ý nhìn Trình Di Khả.
Cao Hạnh Hạnh lập tức mặt nghiêm lại, nhíu mày: “Hửm?”
“Em muốn làm quen với chị ấy, chị có thể cho em WeChat của chị ấy không?”
Đúng là trên đời toàn mùi vị tình yêu đơn phương sến súa.
Cao Hạnh Hạnh bực mình: “Học hành tử tế vào, mơ mộng gì đấy?”
“Không phải là…”
Cao Hạnh Hạnh phẩy tay ngắt lời Hồ Miêu: “Cậu ấy thích người lớn tuổi, em không có cơ hội đâu.”
Hồ Miêu mới thôi không hỏi nữa.
Cao Hạnh Hạnh tặc lưỡi.
Đúng vậy, tình cảm ở lứa tuổi này nào có thể liên quan gì đến “tình sâu như biển”, “tương tư tận xương” chứ?
Bởi họ còn chưa biết sẽ học đại học ở thành phố nào.
Vì còn trẻ nên kế hoạch, ước mơ đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Tình cảm, tất nhiên cũng thế.
Về đến ký túc xá Cao Hạnh Hạnh nằm phịch xuống giường.
Trình Di Khả vừa thay đồ vừa nhìn cô: “Hạnh Hạnh, cậu không vui à?”
Cả tối cô cười nói, không hiểu sao Trình Di Khả lại nhìn ra là cô không vui.
“Là vì anh Lục không đến sao?”
“Thi thoảng cậu cũng thông minh đấy.” Cao Hạnh Hạnh không nhịn được trêu: “Chỉ là thông minh không đúng lúc.”
Trình Di Khả không hiểu, chỉ vào hộp quà trên giường: “Không phải anh ấy tặng cậu quà rồi sao?”
Đúng vậy, tặng quà rồi, còn buồn cái gì nữa?
Giữa họ thật ra cũng chẳng thân đến thế.
Cao Hạnh Hạnh ngồi dậy nhìn hai hộp quà, nói đùa: “Không có giấy gói, cũng chẳng có nơ, chẳng giống quà gì cả.”
Dù nói vậy nhưng cô vẫn mở hộp quà ra, bên trong là một tờ giấy viết tay, dưới đó là một chiếc hộp nhỏ.
Cô mở tờ giấy ra, chỉ có bốn chữ:
“Chúc mừng sinh nhật.”
Cô đặt tờ giấy sang một bên, mở khóa hộp nhỏ, bên trong là một sợi dây chuyền hình hoa hướng dương, khá đẹp, hạt thủy tinh cũng lấp lánh.
Sợi dây chuyền nhỏ xíu mà lại đặt trong một cái hộp to như vậy.
Cao Hạnh Hạnh lại liếc tờ giấy viết tay, thở dài một hơi, đúng là qua loa.
Sau đó cô mở quà của Trác Dao, là một giá đỡ pha lê hình thần tình yêu Cupid, còn khắc chữ ở đáy.
Cao Hạnh Hạnh, chúc mừng sinh nhật!
Bảy chữ, còn đầy đủ họ tên, chẳng phải có tâm hơn sao?
“Hạnh Hạnh, hôm nay không làm bài tập à?”
Làm bài tập? Còn làm cái gì nữa?
Cao Hạnh Hạnh thản nhiên nõi: “Sinh nhật mà, không làm bài, xả hơi một ngày.”
Thật ra trong lòng Cao Hạnh Hạnh đã bắt đầu do dự rồi, việc đi du học hình như chỉ là một trò cười, không chỉ là trò cười trong mắt Kỳ Lạc, mà cả trong mắt Lục Trạch Ngôn hình như cũng vậy.
Giờ thì ngay cả trong lòng cô cũng vậy.
Tâm trạng chán nản không kéo dài được mấy ngày, kết quả môn tiếng Anh tiến bộ vượt bậc trong kỳ thi cuối kỳ khiến cô khá bất ngờ.
Cô có cảm giác rằng nếu cô cố gắng nỗ lực thì sẽ nhận được thành quả xứng đáng.
Kỳ Lạc thấy cô khoe thành tích tiếng Anh của mình thì nhíu mày: “Em thật sự nghiêm túc à?”
“Ừ?”
“Thật định đi du học?”
Cao Hạnh Hạnh không đáp, trong lòng có chút do dự, ý định du học không còn mãnh liệt như trước nhưng cũng không dễ dàng nói buông bỏ.
Kỳ Lạc thấy cô có vẻ thật sự nghiêm túc, hè đó đã đăng ký cho cô lớp luyện thi TOEFL cấp tốc.
Khi biết chuyện Cao Hạnh Hạnh suýt nữa tức đến hộc máu.
Sau kỳ nghỉ hè Cao Hạnh Hạnh lên lớp 12, Kỳ Lạc đã đi làm, càng không có thời gian đưa cô đi học, cô đành tự bắt xe đến trường.
Trở lại trường, Cao Hạnh Hạnh phát hiện chiếc giường hỏng cả học kỳ cuối cùng cũng được sửa.
Có cảm giác như một chặng đường kết thúc.
Cuối tháng 9 Kỳ Lạc đột nhiên gọi điện cho Cao Hạnh Hạnh, giọng đầy kích động thông báo điểm TOEFL đã có, cô đậu rồi.
Cao Hạnh Hạnh lại không mừng lắm, cảm thấy như bị dồn đến bước đường cùng, bây giờ cô phải lập tức đưa ra quyết định.
Cô lấy hộp quà sinh nhật Lục Trạch Ngôn tặng từ dưới gầm giường ra. Nó đã bị phủ một lớp bụi, vốn là hộp nhung nên giờ bẩn đến không nhận ra.
Cô mở ra, bên trong vẫn sạch sẽ.
Cao Hạnh Hạnh nằm trên giường, lại lấy tờ giấy viết tay ra, dưới ánh đèn, cô phát hiện góc dưới phải bên dưới có chữ ký.
Ba chữ: Lục Trạch Ngôn.
Phản ứng đầu tiên trong đầu cô là: Vậy cũng là bảy chữ đấy chứ.
Và khi nhìn kỹ, cô thấy chữ này không giống in mà giống viết tay.
Trước giờ cô luôn nghĩ là in, vì nét bút màu đen, viết liền mạch trôi chảy.
Giờ nhìn thấy dòng chữ ký cuối cùng, sau đó còn có một dấu chấm nhỏ như điểm dừng của bút sau khi viết xong.
Một tia hy vọng nhỏ nhoi lại khiến Cao Hạnh Hạnh càng phân vân.
Bước ngoặt đến vào trước kỳ nghỉ Quốc khánh, Cao Hạnh Hạnh biết tin Kỳ Lạc định đi nước M du lịch.
Cô suy nghĩ một lúc, nằng nặc đòi đi theo, cuối cùng Kỳ Lạc không chịu nổi đành đồng ý cho cô đi cùng.
Đến sân bay cô mới hiểu vì sao Kỳ Lạc không muốn cô đi theo.
Vì anh ấy không đi một mình mà dẫn theo bạn gái.
Bạn gái Kỳ Lạc thấp hơn anh một cái đầu, còn thấp hơn cả Cao Hạnh Hạnh, tóc dài uốn lượn, dáng vẻ thanh tú, mắt sáng lấp lánh, giọng nói cũng dịu dàng.
Sau đó hỏi thăm mới biết, đây chính là người mà lần trước anh nói là “chị dâu tương lai” của cô, hóa ra thật sự theo đuổi được.
“Kỳ Lạc, anh không định nói với bố mẹ sao?”
Kỳ Lạc cười tít mắt: “Cô ấy còn chưa tốt nghiệp, nói là hai năm nữa mới nói.”
“Ồ, vậy thì anh phải tự biết điều đi, chị ấy đẹp như vậy, không muốn cho anh danh phận đâu.”
Kỳ Lạc chỉ lườm cô một cái.
Cao Hạnh Hạnh ngồi bên cửa sổ.
Hôm nay trời đẹp, dưới là những đám mây như kẹo bông, phía xa là mặt trời chói chang.
Cô kéo rèm xuống, tựa vào lưng ghế, khóe môi khẽ cong.