Lúc Thị Tẩm, Ta Bỗng Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế

Chương 16



Ước chừng lại qua hai ba mươi năm nữa.

Hoàng thượng nay tóc đã bạc phơ, thân thể mỗi ngày một suy nhược.

Thế nhưng, giang sơn rộng lớn này dưới tay người lại càng lúc càng hưng thịnh phồn vinh.

Giặc Oa nơi phương Đông, sau nhiều năm binh lính tinh nhuệ càn quét, rốt cuộc cũng quy thuận hoàn toàn.

Lương thực thu hoạch năm sau vượt năm trước, dân chúng không còn nỗi lo đói rét, phiêu bạt.

Thái y viện tập hợp y đạo cao minh, lập thành y cục tinh nhuệ, lại còn phái người đi khắp các châu quận truyền dạy y thuật, tỷ lệ tử vong trong dân giảm mạnh.

Việc học chữ được phổ cập toàn quốc, mọi hài tử đều có sách đọc, có trường đến.

Còn có vô số thay đổi lớn lao khác.

Thế nhưng, giữa lúc quốc thái dân an, bệ hạ lại lâm bệnh.

Một ngày nọ, tại buổi triều sớm, người đột nhiên thổ huyết.

Thái y bắt mạch chẩn bệnh, cuối cùng chỉ có thể vô lực mà lắc đầu than rằng:

“Thần…lực bất tòng tâm .”

Y thuật hiện có không thể cứu trị bệnh của hoàng đế.

Hoàng đế… sẽ băng hà.

Người gây dựng thời thái bình thịnh trị, rốt cuộc… cũng sẽ rời khỏi cõi trần.

Đêm người băng hà, thiên hạ thương khóc.

Trong cung, tất cả văn võ bá quan, cung nhân phi tần đều phủ phục ở Dưỡng Tâm điện.

Tiếng khóc bi thương vang vọng khắp nơi, chẳng ai nén nổi thương tâm.

Hoàng thượng khẽ mở mắt, ánh nhìn mờ đục, thật lâu sau mới hội tụ lại.

Cuối cùng, dừng nơi ta.

“… Quý phi…”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Thần thiếp ở đây!”

Ta vội vàng bước đến, hai mắt đỏ hoe, nắm lấy tay người.

Hoàng thượng khẽ mở môi, như muốn nói điều gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng lời nói chưa thành câu, chỉ còn lại tiếng thở khẽ khàn khàn trong cổ họng.

Thế nhưng—tâm thanh của người lại vang lên, rõ ràng trong tai ta:

【Phía Bắc rợ man chưa yên, nhất định phải phái quân tinh nhuệ trấn thủ, bằng không ắt có ngày sinh biến.】

【Trẫm từng đàn áp ngoại thích tông tộc, trừ bỏ họ hàng quyền quý. Nhưng trẫm c.h.ế.t rồi, những thứ ấy sớm muộn sẽ dấy loạn trở lại…】

【Phải trọng dụng khoa học, khoa học chính là lực sản xuất chân chính. Chúng ta không thể lạc hậu, không thể để người khác áp bức nữa!】

【Dân tộc ta nếu không đứng đầu thiên hạ, thì sẽ bị người khác dẫm đạp dưới chân!】

Từng chữ từng lời, như m.á.u nhỏ trong tim.

Từng câu như châu ngọc, rơi xuống đất vang vang.

Có được bậc minh quân như thế, là vận mệnh của quốc gia, là phúc của lê dân bách tính.

Ta nghe đến đó, đôi mắt nhòe lệ, cúi đầu thưa:

“Thần thiếp hiểu. Từ trước tới nay, vẫn luôn hiểu.”

Lệ theo má mà rơi xuống, nhỏ vào lòng bàn tay gầy guộc của người.

“Những lời người muốn nói, thần thiếp đều nghe thấy hết.”

Ánh mắt hoàng thượng kinh ngạc, khẽ trợn to.

Nhưng rồi, thần trí của người lại một lần nữa rối loạn.

Mi mắt từ từ khép lại, hơi thở cũng dần nhẹ đi.

【Trẫm muốn về nhà.】

【Còn đang nghỉ hè mà… Trẫm chỉ muốn ở nhà mở điều hòa chơi trò chơi…】

【Mạng yếu quá… Có lẽ phải thay Wi-Fi rồi…】

Những lời sau cùng ấy, ta đã chẳng còn hiểu rõ.

Mà rồi… những lời không hiểu được ấy, cũng chầm chậm biến mất.

Người an tường nằm đó, tựa như chỉ đang say giấc.

Chỉ là…

Không còn hô hấp.

Cũng không còn tiếng lòng kéo dài mấy mươi năm trong tai ta nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com