Lúc Thị Tẩm, Ta Bỗng Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế
Hoàng hậu bị phế rồi.
Bệ hạ niệm tình phu thê bao năm, không nỡ xuống tay trí mạng.
Dù là trọng tội mưu nghịch, người nhà Hoàng hậu cũng không bị liên lụy.
Nàng được dời đến một cung điện hẻo lánh nơi sâu trong hậu cung.
Vịt Bay Lạc Bầy
Thái giám cung nữ bị cắt giảm, nhưng cơm nước vẫn không đến nỗi hà khắc.
Thế nhưng, Hoàng hậu lại không coi đó là ân huệ.
Ba ngày sau khi dọn vào lãnh cung, nàng tự vẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc nội thị chạy đến báo tin, bệ hạ đang dùng bữa sáng tại Vĩnh Thọ cung.
Nghe xong tin dữ, bệ hạ chỉ hơi cụp mi mắt, không nói một lời.
Hiếm có khi, ta lại không nghe thấy tâm thanh của người.
Thời gian dần trôi qua rất lâu, lâu đến mức ta ngỡ năng lực nghe lòng người của mình sắp mất đi…
Mới nghe được một tiếng thở dài thật sâu:
【Ài…】
Trong lòng bệ hạ, là một tiếng than rất khẽ.
Nghe như tiếc nuối, lại tựa như buông bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com