Tháng tiếp theo vận may như quay trở lại, Lâm Sí trước đó thảm hại đến mức không nhận được công việc nào, chẳng có dự án nào, còn suýt không trả nổi thẻ tín dụng.
Nhưng trong tháng này, vận may chiếu rọi, hàng loạt công việc xếp hàng tìm đến.
Cậu vừa chụp xong ảnh cho tạp chí, nghỉ hai hôm đã vội vàng đi quay quảng cáo, vào vai một anh bạn trai dịu dàng si tình, bận rộn đến mức xoay như chong chóng.
Mãi đến cuối tháng, cậu mới có thời gian rảnh, cậu và quản lý mỗi người ôm một cái pizza, ngồi trên tấm thảm picnic ngoài bãi cỏ, thong thả tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi được nghỉ ngơi.
Chị Hoắc – quản lý thân yêu của cậu, tên đầy đủ là Hoắc Vũ Ngưng đang hăng hái vẽ tương lai cho cậu.
“… Với điều kiện của em bây giờ, sớm muộn gì cũng sẽ nổi như cồn, đừng nhìn vào cảnh nghèo khổ trước mắt, sớm muộn gì cũng có ngày em sẽ trở thành siêu mẫu đẳng cấp quốc tế! Chúng ta sẽ quét sạch mọi tạp chí lớn nhỏ. Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải giữ dáng cho đàng hoàng, nếu bị chị bắt gặp lén ăn gà rán lúc nửa đêm nữa thì xong đời đấy!”
Nhưng vừa dứt lời, cô liếc sang cái pizza trong tay cả hai, cảm thấy lời mình nói thật chẳng có sức thuyết phục chút nào.
“Hôm nay không tính,” Cô phẩy tay, “Hôm nay là bữa ăn dối trá hiếm hoi.”
Lâm Sí bị cô chọc cười.
Hoắc Vũ Ngưng năm nay hai mươi sáu tuổi, cũng không lớn hơn cậu là bao, học đại học một ngành chẳng liên quan gì đến giới thời trang, nhưng lại vô tình bước chân vào nghề này, hừng hực khí thế làm việc.
Trong công ty có rất nhiều người mẫu, nhưng cô chỉ hợp tính với Lâm Sí, hai người cực kỳ thân thiết, trở thành một cặp bài trùng ăn ý, Hoắc Vũ Ngưng có chút tài nguyên nào cũng cố dồn hết cho cậu.
Có điều, cả hai đều không có hậu thuẫn, công ty cũng chỉ là xưởng nhỏ hạng ba, hai năm đầu Lâm Sí ký hợp đồng, công ty còn như sắp phá sản, chuyện gì cũng phải tự thân vận động, không biết đã phải chịu biết bao thiệt thòi. Mãi đến hai năm gần đây, Lâm Sí mới bắt đầu có chút tiếng tăm, có thể chọn việc mà làm.
Lâm Sí thì lại cảm thấy rất hài lòng với hiện tại.
Tuy cậu có một khuôn mặt trông như chất chứa đầy tham vọng, dưới ống kính vừa gợi cảm vừa mê hoặc, có thể khinh thường mọi thứ, nhưng bản chất lại là người dễ hài lòng. Dù sao thì mười tám năm đầu đời của cậu quá chật vật, khiến cậu chỉ biết trân trọng hiện tại.
Như hiện tại là ổn rồi, có chút tiền rảnh rỗi, sống tự do tự tại, vừa có công việc vừa không quên tận hưởng cuộc sống.
Cho nên trước tham vọng ngút trời của Hoắc Vũ Ngưng, cậu chỉ cười gật đầu phụ họa: “Được được, chị nhất định sẽ trở thành người đại diện người mẫu nổi tiếng nhất nước, mấy tổng biên tập đều tranh nhau kết thân với chị, các siêu mẫu chen chúc chỉ mong được về dưới trướng chị.”
Hoắc Vũ Ngưng biết thừa cậu đang nói ngọt dỗ mình, nhưng vẫn hài lòng gật đầu, dặn dò cậu: “Không sai, vậy nên vì đại nghiệp của đôi ta, em cũng phải cố gắng lên, sắp tới có một buổi diễn thời trang nằm trong đồ án tốt nghiệp đại học, ngay tuần sau thôi, em chuẩn bị đi nhé!”
Lâm Sí giơ tay làm ký hiệu OK, nhưng rõ ràng có hơi lơ đễnh, cúi đầu làm gì đó trên điện thoại.
Chiếc pizza mất hai tiếng đồng hồ mới ăn xong, chủ yếu là Hoắc Vũ Ngưng ăn, còn Lâm Sí rất kiềm chế, chỉ ăn có một miếng.
Hoắc Vũ Ngưng vỗ vỗ mông, ăn no rồi thấy lại có sức, chuẩn bị lao vào vòng xã giao buổi trà chiều tiếp theo.
Cô cầm chìa khóa xe lên, hỏi Lâm Sí: “Bây giờ em định đi đâu, có cần chị đưa không?”
Lâm Sí vẫn còn ngồi trên bãi cỏ, mắt cá chân trắng muốt, gầy gò lộ ra dưới ống quần jeans, hai chân xếp bằng như học sinh đang đợi vào tiết.
Hoắc Vũ Ngưng cũng không nhiều lời, vẫy tay rồi rời đi.
Lâm Sí quét mã QR trên bàn, thật sự ngồi luôn ngoài bãi cỏ gọi một ly cà phê.
Mà trong tay cậu không biết từ bao giờ lại có thêm một tấm danh thiếp màu đen, là danh thiếp chính thức của Lý Đình Ngôn.
Sáng nay quay xong, lúc đang dọn đồ vào túi, cậu tình cờ thấy tấm danh thiếp đó nằm trong ngăn ví, chính là danh thiếp của Lý Đình Ngôn, khi ấy cậu chỉ khựng lại một thoáng chứ không lấy ra, nhưng dòng chữ ánh vàng trên tấm thiếp cứ lởn vởn trong đầu mãi không tan đi.
Hiện tại, Lâm Sí đang nhấp từng ngụm Americano lạnh, xoay tấm danh thiếp trong tay, lưỡng lự không biết có nên nhắn tin cho Lý Đình Ngôn hay không.
Tính ra thì tháng này vì công việc quá bận, kể từ lần cuối gặp Lý Đình Ngôn đến giờ, ít nhất cậu cũng đã cấm dục gần một tháng.
Không phải tháng này không có ai rủ cậu đi bar.
Nhưng thứ nhất là bận, thứ hai là luôn cảm thấy chẳng hứng thú, thuần tịnh như thể sắp xuất gia đến nơi.
Nghĩ đến đây, Lâm Sí nghiến răng, tìm cái tên “Lý Đình Ngôn” trong danh bạ rồi nhắn một tin.
Gửi xong, cậu cũng không nấn ná lại bãi cỏ nữa, phủi mông đứng dậy, vứt cốc cà phê vào thùng rác bên cạnh, đeo kính râm rồi cưỡi mô tô đến phòng tập gym.
Mãi đến khi toàn thân đẫm mồ hôi sau khi chạy bộ xong, cậu mới ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi, thấy điện thoại khẽ rung lên.
Mở ra xem, là tin nhắn phản hồi từ Lý Đình Ngôn, ngắn gọn mà mạnh mẽ.
“Được. Chiều ngày kia sẽ có người đến đón cậu.”
Lâm Sí nhướng mày, huýt sáo một tiếng.
Ngầu đấy.
Còn nhắn ít chữ hơn cả cậu.
Tuy vậy, trên mặt cậu vẫn lộ ra vài phần ý cười, lấy khăn lau mồ hôi rồi lại đứng dậy tiếp tục luyện phần thân trên.
.
Tới chiều ngày hẹn, một chiếc Rolls-Royce Ghost dừng lại dưới khu nhà của Lâm Sí.
Lâm Sí vừa nhìn thấy đã hơi sững người, dù biết chắc chắn Lý Đình Ngôn không thể phái tới chiếc xe nào khiêm tốn cho cam, nhưng thế này thì đúng là quá phô trương.
Người lái xe vẫn là người cậu từng gặp trước đây, một người đàn ông trung niên ít nói, không hề tọc mạch, ngoài cái gật đầu chào cậu thì chẳng nói một câu dư thừa.
Lâm Sí ngồi vào ghế sau, điện thoại xoay vòng vòng trong tay.
Hơn nửa tiếng trước, Lý Đình Ngôn lại nhắn thêm một tin.
Là số phòng khách sạn.
Cảnh vật hai bên đường vùn vụt trôi qua, cậu ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe sang trọng, nghĩ đến phong cách nhắn tin ngắn gọn mà súc tích của Lý Đình Ngôn, thật sự hơi muốn huýt sáo.
Đám thiếu gia nhà giàu đúng là ngay cả chuyện hẹn chịch cũng phải làm theo cách không giống người thường, ngồi một mình ở hàng ghế sau, Lâm Sí đột nhiên có ảo giác mình là cung nữ đang được đưa đi thị tẩm.
Chỉ là ảo giác đó biến mất hoàn toàn khi cậu đứng trước cửa phòng khách sạn.
Vì Lý Đình Ngôn đã ở bên trong đợi sẵn rồi, khác hẳn vẻ ngoài chỉn chu trong bộ vest như hai lần trước.
Anh mặc một bộ đồ trắng đơn giản, ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, ánh mắt cụp xuống, dịu dàng nhã nhặn, thấy Lâm Sí bước vào, anh cũng không tỏ ra kinh ngạc, chỉ khẽ ngẩng đầu mỉm cười.
“Cậu đến rồi.”
Cánh cửa phòng đóng lại phía sau, Lâm Sí không vội bước vào mà tựa lưng vào cánh cửa, cẩn trọng quan sát mọi thứ trước mắt.
Trong phòng phảng phất hương thơm nhẹ nhàng của tinh dầu.
Sàn gỗ lim nhẵn mịn, màu sắc ấm áp.
Tông màu trang trí phối giữa xanh lam trầm và xám đậm, không gian rộng mở, sofa, giường ngủ đều thấy mềm mại, thoải mái.
Và một người đàn ông đẹp trai đến mức không thể chê đâu.
Tất cả đều vừa vặn hoàn hảo.
Lâm Sí khẽ cười, cởi đồng hồ trên cổ tay ra, đặt lên chiếc bàn tròn chạm khắc hoa văn bên cạnh.
Cậu đi thẳng về phía Lý Đình Ngôn.
Đầu gối đặt lên mép sofa, ép đệm lún xuống một khoảng, đồng thời một tay ôm lấy cổ Lý Đình Ngôn.
“Ừ, đến rồi.”
Cậu cúi đầu, khẽ hôn lên vành tai anh: “Lâu rồi không gặp.”