Lửa Cháy Khó Tắt

Chương 6: Gặp lại



Lúc Lý Đình Ngôn rời khỏi khu dân cư nhà Lâm Sí, anh hoàn toàn không nghĩ sau này còn có thể gặp lại cậu.

Đó chỉ là một đoạn ngắt ngắn ngủi trong cuộc sống của anh, như vết bánh xe in trên nền tuyết, đến khi trời sáng sẽ tan biến không dấu vết.

Lâm Sí cười rất đẹp, nhất là lúc ngồi trên đùi anh, dáng vẻ vừa gợi cảm lại vừa táo bạo, khi ánh nắng chiếu vào phòng, cậu để trần nửa người trên, làn da trắng mịn như lụa, lấp lánh như kim cương.

Mỹ mạo, ngông nghênh, tính cách lại thú vị.

Thật sự rất khó quên.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Chuyện Hứa Mục kết hôn đúng là đã khiến anh chấn động không nhỏ, nhưng không đến mức khiến anh thay đổi hoàn toàn tính cách, đắm chìm trong tửu sắc hay cố chấp tìm kiếm một đoạn tình cảm tiếp theo.

Một cuộc gặp gỡ chóng vánh như vậy là vừa đủ.

Tựa một giấc mộng xuân thoảng qua, khi tỉnh lại chỉ còn nhớ cảm giác cánh hoa lướt qua kẽ tay.

Thế nhưng, vận mệnh thường không đi theo lối mòn.

.

Lâm Sí đứng thẳng người, đang nghe tổ trưởng dặn dò. Cậu mặc áo sơ mi trắng cùng áo gile, quần dài thẳng nếp, tuy chỉ là đồng phục nhưng lại ôm dáng sát người, khiến thân hình cậu hiện rõ mồn một.

Nghe tổ trưởng điềm nhiên chỉ ra sai sót của mọi người trong tuần qua, cậu thầm thở dài trong lòng, nghĩ rằng mình đúng là không hợp với công việc này, đợi đến khi lĩnh lương tháng này, cậu sẽ nghỉ việc, nếu cứ làm tiếp, cậu sợ mình sẽ bị giảm thọ mất.

Lâm Sí mới đến hội sở tư nhân này làm việc được hai mươi ngày, gần đây cậu hơi túng tiền, tháng trước ít việc, có sự kiện đã hẹn trước nhưng lại bị hủy vào phút chót, trong khi cậu vẫn phải trả tiền thuê nhà và đóng học phí lớp khiêu vũ, tài chính lập tức trở nên eo hẹp.

Vừa hay có bạn bè giới thiệu, nói có một hội sở tư nhân đang tuyển nhân viên phục vụ, tuy chỉ là việc đơn giản, nhưng vì là hội sở cao cấp, khách đến đều là người có tiền có thế, mức lương cũng không nhỏ.

Bình thường chắc chắn Lâm Sí chẳng thèm nghĩ đã từ chối ngay, nhưng một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng, nhìn bảng sao kê trên thẻ tín dụng, nghe nói nửa tháng trả lương một lần, cậu liền thu xếp hành lý tới đây ngay.

Cuối cùng tổ trưởng cũng kết thúc bài dạy dỗ, tuyên bố mọi người được đi nghỉ ngơi.

Lâm Sí lén kéo lỏng cà vạt, thở phào một hơi.

Đúng như bạn cậu nói, công việc ở đây cũng không quá vất vả, mà cậu lại chỉ là nhân viên phục vụ, chẳng cần kỹ năng gì đặc biệt, đồng nghiệp thì có đủ kiểu người, nhưng cũng chẳng ai cố tình gây khó dễ.

Tuy nhiên bản tính cậu vốn phóng khoáng, không chịu được kiểu công việc nhàm chán như vậy, lại còn phải ngày nào cũng giữ khuôn mặt tươi cười, có lúc gặp phải vài khách say rượu quậy phá cũng chẳng được nổi giận, vẫn phải khách sáo, lịch sự, thật sự là làm khó cậu quá.

Lâm Sí liếc nhìn số tiền trong tài khoản, tính toán số tiền thuê nhà hai tháng tới đã đủ, càng quyết tâm nghỉ việc vào tháng sau.

Công ty quản lý của cậu vốn không quản chuyện nghệ sĩ nhận việc riêng, nhưng bản thân cậu cũng đâu có ý định tỏa sáng trong ngành phục vụ, kiếm tí là đủ rồi.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lâm Sí lại khá hơn đôi phần, dù khi đứng làm vẫn thấy đau khổ, nhưng ít ra tâm lý cũng bình ổn hơn nhiều.

Mặc dù công việc này thật sự chẳng khác nào ngồi tù, nhưng ít nhất cũng có thời hạn đếm ngược.

.

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Lâm Sí lập tức quay lại vị trí làm việc, đến tối, công việc trong hội sở dần trở nên bận rộn hơn.

Tuy số lượng phòng riêng ở hội sở có hạn, mỗi ngày tiếp đón không nhiều khách, nhưng khi đêm xuống, siêu xe vẫn nối đuôi nhau dừng trước cổng như dòng nước chảy.

Lâm Sí đi theo đàn anh làm công tác chuẩn bị trước bữa ăn, mãi mới bận xong thì lại bị người ta vỗ vai gọi đi, nói có thuốc mà một vị khách cần đã được chuyển đến, bảo cậu ra cổng trước nhận giúp.

Lâm Sí lập tức chạy đi làm chân sai vặt.

Cậu đi tới cổng, nhận đồ từ tay một người đàn ông trung niên, vừa xoay người định rời đi thì ánh mắt chợt nhìn thấy một chiếc xe rất quen đang dừng trước cửa.

Biển số đuôi là 07.

Lâm Sí nheo mắt.

Ngay lúc ấy, nhân viên mở cửa đã bước lên, mở cửa xe.

Người từ trong xe bước ra trông có vẻ thoải mái hơn lần trước, mặc áo vest màu kaki nhạt, áo sơ mi lụa tơ tằm màu trắng ngà, khuôn mặt vẫn đẹp trai mà lạnh lùng, ánh mắt tĩnh lặng không gợn sóng, toát ra khí chất của người đã quen ở trên cao.

Lâm Sí không khỏi sững người, người bước xuống xe chính là Lý Đình Ngôn.

Mới chỉ hơn một tháng trôi qua, tất nhiên cậu không thể nào quên người đàn ông đã cùng mình lăn lộn cả đêm trong khách sạn, lại còn cùng anh tham dự lễ cưới nữa.

Không biết có phải ánh mắt của cậu quá có cảm giác tồn tại hay không mà Lý Đình Ngôn cũng liếc sang bên này, khi nhìn thấy Lâm Sí, anh cũng hơi khựng lại.

Ánh mắt của Lý Đình Ngôn quét qua người Lâm Sí, nhanh chóng nhận ra bộ đồng phục của hội sở, anh hơi nhíu mày, đầu mũi chân gần như không thể nhận thấy được đã bước về phía trước một bước, dường như muốn đi về phía cậu.

Nhưng những người hẹn gặp anh tối nay cũng đã đến hội sở, một người trong số đó đã nhìn thấy anh, hồ hởi bước tới: “Giám đốc Lý.”

Những người còn lại cũng tiến lại gần, vừa chào hỏi xã giao vừa mời Lý Đình Ngôn vào trong.

Lý Đình Ngôn do dự vài giây, từ bỏ ý định nói chuyện với Lâm Sí.

Anh thu lại ánh mắt, tỏ như hoàn toàn không quen biết, không liếc nhìn Lâm Sí thêm lần nào nữa, chỉ lễ phép gật đầu, đáp lại những câu chào hỏi của người khác.

Anh như một vầng trăng sáng, dù trên môi mang nụ cười xã giao vẫn tỏa ra khí chất của người đứng trên cao, được người vây quanh đưa vào trong hội sở.

Mãi đến khi những vị khách trước cửa hội sở đã rời đi hết, Lâm Sí mới xách túi bước nhanh trở vào trong, giao lại cho nhân viên phục vụ đang đứng chờ ngoài phòng riêng.

Dù vậy, khi quay về, cậu vẫn bị mắng vài câu, nói cậu chậm chạp.

Nhất là khi nghe nói cậu ra cửa chính nhận đồ, đàn anh phụ trách quản lý càng tỏ vẻ không hài lòng: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, các cậu phải đi lối cửa sau, cửa chính là để dành cho khách. Cậu như vậy thì không làm được lâu đâu.”

Lâm Sí cũng không giải thích rằng do đối phương giao nhầm chỗ.

Dù sao người ta cũng đâu sai, lỗi là do cậu trước, không bị trừ lương đã là nhân nhượng lắm rồi.

Tính cách như cậu đúng là không thể làm lâu dài được.

Nhưng trong lúc đang lau dọn bát đũa, Lâm Sí lại vô thức nhớ tới cảnh vừa rồi ở cổng chính.

Cổng đón khách của hội sở bọn họ không hề xa hoa, ngược lại có thiết kế khiêm nhường, không khoe mẽ, trên bức tường đen là những chiếc đèn tường sáng dịu nhẹ, như ánh lửa lấp lánh trong đêm tối.

Lý Đình Ngôn bước đi dưới ánh đèn, không biết có phải do ánh sáng hay không mà gương mặt anh trông lạnh lẽo hơn lần gặp trước rất nhiều, dù sau đó có cười nói với người khác, nhưng nụ cười đó cũng chỉ mang tính xã giao, trong mắt hoàn toàn không có hơi ấm.

Lâm Sí nghĩ, người đàn ông lạnh lùng, không gì lay chuyển được này thật chẳng giống với người từng đau lòng, thất vọng ở buổi lễ cưới hôm ấy.

Dáng vẻ như không gì có thể phá vỡ, lạnh lùng vô cảm, giống hệt hình mẫu tổng tài bá đạo trong mấy bộ phim ngôn tình máu chó, mà thậm chí còn giống vai phản diện hơn.

Nghĩ đến đây, Lâm Sí cũng thấy buồn cười vì tưởng tượng của bản thân.

Cậu nghĩ, nếu lần đầu gặp ở quán rượu mà Lý Đình Ngôn xuất hiện với dáng vẻ như vậy, có khi cậu đã chẳng buồn bắt chuyện rồi.

Cậu lắc đầu, không nghĩ thêm về đoạn “ngoại truyện” này nữa, lại tập trung vào công việc.

Nhưng không hiểu có phải dạo này thật sự xui xẻo không, cậu làm ở hội sở này tổng cộng mới có hai mươi mốt ngày, trước đó đều khá yên ổn, khách khứa dù người này người kia nhưng phần lớn cũng không gây khó khăn gì với nhân viên phục vụ, thậm chí còn có vài người hào phóng cho cậu không ít tiền boa.

Nhưng đúng hôm nay.

Lâm Sí đang định nghỉ việc thì lại xui xẻo gặp ngay một tên khách say rượu gây sự.

.

“Vị khách này, rất xin lỗi ông, là chúng tôi đào tạo nhân viên chưa tốt, để cậu ấy mạo phạm đến ông, đây hoàn toàn là lỗi của chúng tôi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại cậu ấy cẩn thận, mong ông đừng giận.”

Tổ trưởng nghiêm túc cúi đầu xin lỗi một người đàn ông gầy gò đứng trước mặt.

Lâm Sí cũng đành phải cúi đầu theo, trong lòng thì đang rủa xả đủ thứ thô t.ục.

Lúc nãy, người đàn ông gầy này vừa bước ra khỏi phòng bao đã phải có nhân viên đỡ.

Rõ ràng là đã uống không ít, hai má đỏ bừng, toàn oán giận với người bên cạnh, hình như gần đây làm ăn thua lỗ nên tâm trạng rất tệ.

Khi đó Lâm Sí vốn đã đứng nép sang một bên, nhường đường cho họ, gần như dính cả vào bình hoa bên cạnh, chẳng hiểu sao vẫn bị gã đàn ông gầy này chú ý đến.

Cậu mặc đồng phục gile giống với các nhân viên khác, mà nhân viên phục vụ ở hội sở này đa phần đều được tuyển qua phần ngoại hình, vốn ai cũng khá ưa nhìn, thế nhưng giữa họ, Lâm Sí vẫn nổi bật hẳn lên.

Gã đàn ông gầy đó liếc nhìn cậu mấy lần, bỗng dưng gạt tay người đang đỡ mình ra, chỉ vào Lâm Sí rồi nói: “Gọi cậu phục vụ kia lại đây, tôi chóng mặt, để cậu ta dìu tôi ra cửa.”

Lâm Sí đâu phải ngốc, đương nhiên hiểu được ánh mắt đầy tà ý kia.

Nhưng ở dưới mái hiên thì phải cúi đầu, cậu hít sâu một hơi, ngoan ngoãn đi qua, đỡ lấy vị khách này ra cửa, trong lòng thì không ngừng tự trấn an, dù gì cũng chỉ một đoạn đường ngắn đến cổng mà thôi.

Nhưng tên đầu đất đó không nên véo mông cậu.

Lâm Sí cúi đầu, tự kiểm điểm, thôi được rồi, cậu thừa nhận là mình phản xạ có hơi quá tay một chút, nhưng cũng chẳng oan ức gì, vì cậu đã thẳng tay quật cái tên chết tiệt đó xuống đất.

Giờ thì hay rồi, tên kia vốn đã say xỉn, tâm trạng lại đang tệ, thế là có ngay cái cớ để làm quá mọi chuyện lên, cứ thế gào mồm, không chỉ đòi đuổi việc Lâm Sí mà còn muốn cậu phải theo gã đến bệnh viện chăm sóc, còn chỉ cho phép một mình Lâm Sí đi theo.

Mẹ kiếp.

Còn bệnh viện cái quái gì.

Lâm Sí nghĩ bụng, ông mà đi theo mày thì đúng là đồ ngu.

Tổ trưởng tất nhiên nghe ra được ẩn ý trong lời của khách, tuy anh ta nghiêm khắc nhưng vẫn là người chính trực, dù liên tục xin lỗi khách nhưng tuyệt đối không đồng ý để Lâm Sí phải đi theo gã.

Dù sao bây giờ vẫn còn trong hội sở, khách say rượu quậy phá chút cũng là chuyện thường, người đến đây đều giàu có quyền thế, nhưng giữa chốn đông người thì cũng khó mà làm càn.

Nhưng nếu thật sự để Lâm Sí đi theo gã ra ngoài, nhỡ xảy ra chuyện gì thì khó mà nói rõ được, nhất là tên trước mặt này đang say bí tỉ, không biết chừng sẽ hành động bốc đồng, chẳng thèm để tâm đến hậu quả.

Tổ trưởng cố gắng thuyết phục: “Hay là thế này được không ạ, để tôi đến bệnh viện với ông, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc với cậu ấy, sau này cũng sẽ đưa cậu ấy đến nhà ông để xin lỗi và bồi tội.”

Gã đàn ông gầy kia đã hơi tỉnh rượu, giọng điệu càng thêm mỉa mai khó chịu.

“Tôi cần cậu làm gì,” Gã lạnh tanh, không thèm che giấu ác ý của mình, “Cậu nhạt như nước ốc, đi với tôi thì có gì thú vị, vừa rồi cậu ta khiến tôi ngã xuống đất, biết đâu còn bị thương ở đâu rồi, để cậu ta hầu hạ tôi hai ngày thì đã sao?”

Gã lại quay sang nhìn Lâm Sí: “Cậu chỉ là một phục vụ nhỏ nhoi, để cậu theo tôi đến bệnh viện thôi mà, đừng có mà không biết điều. Tôi có bắt cậu ở nhà chăm tôi cả tuần cũng chưa chắc là sai đâu.”

Đúng là gã đang rất bực bội, dạo gần đây công việc thất bại, đã bốn mươi tuổi rồi mà lại bị em trai đè đầu cưỡi cổ, cơn giận trong lòng chẳng có chỗ xả, thấy dáng vẻ nhịn nhục của Lâm Sí, trong lòng gã lại thấy thỏa mãn.

“Cậu còn dám chống đối tôi thử xem. Xem tôi có cách nào xử cậu không.”

Lâm Sí nghiến chặt răng hàm.

Cậu tức đến sắp nổ tung, chỉ hận không thể đấm thẳng vào mặt tên khốn nạn kia một phát.

Nhưng cậu không thể.

Cục diện không đứng về phía cậu, cậu chỉ là một người làm công không quyền không thế, không thể đắc tội với khách hàng của hội sở.

Nhất là khi cậu nhìn thấy tổ trưởng vẫn đang cúi đầu vì cậu, vì cậu mà bị làm khó xử, cậu lại càng không thể hành động bừa bãi, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, nhưng trong lòng lại không muốn liên lụy người khác.

Cậu liếc nhìn tên đàn ông gầy còm đã bị rượu chè và d.ục vọ.ng bào mòn kia, lại nhìn tổ trưởng vẫn đang cố gắng bảo vệ mình, trong lòng nghĩ, hay là cậu cứ giả bộ đồng ý rồi tìm cơ hội chạy trốn sau.

Tiền lương thì thôi khỏi cần, cao chạy xa bay, cậu không tin cái tên chết tiệt đó lại có thể bám theo đến cùng.

Cậu đang tính toán trong đầu, tay đã đưa ra định kéo áo tổ trưởng để mở miệng nói gì đó, bỗng sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Sí khựng lại, theo phản xạ đứng thẳng người, quay đầu nhìn.

Dưới ánh đèn pha lê của khách sạn, mặt sàn được cắt vát thành những mảng sáng lấp lánh như sóng nước, không biết Lý Đình Ngôn đã bước ra khỏi phòng bao từ lúc nào, trông như tình cờ, lại như cố ý đứng ngay bên cạnh Lâm Sí.

Anh giống như một vị khách bình thường đi ngang qua đây, tỏ ra có phần mất kiên nhẫn với tiếng ồn trước mặt, nét mặt bình tĩnh, nhưng khi ánh mắt lướt qua người đàn ông gầy kia lại mang theo vài phần dò xét. Những người hôm nay ăn cùng bàn với Lý Đình Ngôn cũng đều dừng lại, trong đó có một người quen biết với gã đàn ông gầy kia, mỉm cười mở miệng: “Lão Hoàng, ông đứng đây làm gì vậy?”

Gã đàn ông gầy không quen biết Lý Đình Ngôn, nhưng nhìn thái độ khách sáo rõ rệt của những người xung quanh đối với anh thì cũng đoán được anh không phải người tầm thường. Ở nơi đông người bị hỏi như vậy, gã cũng hơi mất tự nhiên, lí nhí chẳng nói nên lời.

Tổ trưởng bên cạnh lập tức giải thích: “Là do bên chúng tôi phục vụ không chu đáo, vừa rồi khi phục vụ đỡ Giám đốc Hoàng đi ra thì bị trượt chân khiến sếp Hoàng bị ngã, chúng tôi đang xin lỗi ông ấy, cũng định cử người đi cùng đến bệnh viện kiểm tra, mọi chi phí chúng tôi sẽ chịu toàn bộ. Để thể hiện thành ý, toàn bộ chi phí của Giám đốc Hoàng đêm nay chúng tôi xin phép được miễn phí, đồng thời còn tặng thêm thẻ hội viên hạng Black Gold. Mặc dù chắc chắn vẫn chưa đủ để bù đắp cho sự kinh sợ mà ông ấy gặp phải, nhưng cũng là chút tấm lòng của chúng tôi.”

Những người có mặt ở đây đều là cáo già.

Thực ra lúc mới bước lại gần, họ đã đoán ra được phần nào ngọn ngành, biết ngay sếp Hoàng kia chỉ đang mượn rượu để làm khó một nhân viên phục vụ xinh đẹp.

Ở đây cũng không có nhiều chuyện như vậy, phần lớn khách đều biết giữ thể diện, dù có lúc không hài lòng cũng không ai thể hiện rõ ra mặt, càng không đến mức làm khó một nhân viên nhỏ bé. Nếu thật sự có ai lọt vào mắt xanh thì cũng là anh tình tôi nguyện, không cần phải làm đến mức khó coi thế này, thế nên trong lòng họ cũng có chút khinh thường.

Chỉ là chuyện này chẳng liên quan gì đến họ, nên cũng không ai định ra mặt giúp đỡ cậu phục vụ kia.

Chỉ không hiểu vì sao Lý Đình Ngôn lại dừng bước.

Ấy thế mà anh lại chẳng có ý rời đi, ngược lại còn quay sang nói với tổ trưởng: “Làm việc đôi khi có sai sót cũng là chuyện thường tình.” Rồi anh quay đầu nhìn về phía sếp Hoàng, khẽ hỏi: “Chắc Giám đốc Hoàng cũng nghĩ như vậy, đúng không?”

Sắc mặt gã đàn ông gầy lập tức trở nên khó coi.

Gã không đoán ra được thân phận của Lý Đình Ngôn, chỉ biết chắc chắn không thể đắc tội, nhưng lại cảm thấy nếu gật đầu thì mất mặt, nên cứ do dự mãi không chịu trả lời.

Mấy người đứng sau Lý Đình Ngôn nhanh chóng ra tay giảng hòa, đặc biệt là người quen với gã: “Lão Hoàng, so đo với mấy đứa nhỏ làm gì, đám phục vụ này hấp tấp bộp chộp, không đáng để ông tức giận đâu.”

“Đúng đấy, đừng chấp nhặt với mấy đứa trẻ con.”

Sắc mặt gã đàn ông gầy lúc này mới dịu xuống, cũng bắt đầu chuyện trò với mấy người kia.

Lý Đình Ngôn thì chẳng buồn nghe mấy lời khách sáo giả tạo đó, anh chỉ khẽ liếc nhìn Lâm Sí một cái, thản nhiên nói: “Chỗ này không còn việc của cậu nữa, đi đi.”

Lâm Sí khựng lại, vừa hay đối mắt với ánh nhìn của Lý Đình Ngôn, lại bị tổ trưởng bên cạnh khẽ thúc vào tay, lúc này mới hoàn hồn, lập tức nhanh chân chuồn khỏi hiện trường.

Đi đến hành lang, cậu lén quay đầu lại nhìn một cái.

Lý Đình Ngôn đứng giữa đám đông, vẫn là người nổi bật nhất, ánh đèn pha lê tua rua từ trần nhà rọi xuống, phủ lên anh một tầng ánh sáng dịu nhẹ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com