Lửa Cháy Khó Tắt

Chương 57: Cậu có chạy đằng trời.



Sau khi Lý Đình Ngôn về nước, dù đang ở tận Thái Lan, Lâm Sí vẫn thấy hai tin tức gây sốc.

Một là Lý Cương, con trai cả của Lý Tranh Thao, vì lý do sức khỏe tạm rút khỏi tập đoàn Trường Hạ, dừng mọi công việc lui về New Zealand tĩnh dưỡng, mọi việc đối ngoại của tập đoàn Trường Hạ đều rơi vào tay thế hệ thứ ba nhà họ Lý tức Lý Đình Ngôn.

Dư luận phút chốc xôn xao, các tờ báo lá cải và tài khoản công chúng đưa tin rầm rộ, mô tả anh như kẻ mặt lạnh tâm đen, một Diêm Vương mặt ngọc, chẳng nương tay ngay cả với người thân.

Ngay cả những gia tộc thân thiết với nhà họ Lý cũng giả vờ lên án anh ngạo mạn, l.ỗ m.ãng, bất kính với bề trên, vì tình cảm mà sống chết bất chấp, khó làm được việc lớn.

Nhưng khi quay lưng, nhìn lại đám con cháu bất tài trong nhà mình rồi nhìn Lý Đình Ngôn độc lập đảm đương, họ không khỏi thở dài, không cam tâm, thầm thừa nhận cháu trai của Lý Tranh Thao đúng là được nuôi dạy khiến người ta không khỏi ao ước.

Sau khi Lý Đình Ngôn lên nắm quyền, tập đoàn Trường Hạ vận hành trơn tru, sóng yên biển lặng, quyền lực chuyển giao không chút ồn ào.

Nhưng chẳng bao lâu, Lý Đình Ngôn lại tung ra một tin tức gây sốc khác.

Lần này là scandal cá nhân của anh.

Tại buổi đấu giá Sotheby’s, Lý Đình Ngôn đã mua một viên kim cương hồng trị giá tới 1,6 tỷ, nặng 12,6 carat, lấp lánh đến mức khiến đám công tử tiểu thư hoa mắt.

Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng có gì to tát.

Với thân phận như Lý Đình Ngôn, mua để sưu tầm cũng là bình thường.

Nhưng sau đó, anh nhận lời phỏng vấn của một tạp chí.

Cuối buổi phỏng vấn, người dẫn chương trình tình cờ nhắc đến viên kim cương hồng đắt đỏ, khen anh có mắt nhìn.

Lý Đình Ngôn mỉm cười, rất tự nhiên nói, “Đó là để dỗ người tôi yêu, em ấy thích sưu tầm những thứ lấp lánh xinh đẹp.”

Ngay lập tức, cả trường quay xôn xao, bởi chưa ai nghe nói Lý Đình Ngôn có tin đính hôn.

Người dẫn chương trình muốn hỏi thêm, nhưng Lý Đình Ngôn lắc đầu, cười bảo, “Người yêu tôi khá kín tiếng, không thích gây chú ý.”

Đoạn phỏng vấn này sau khi tham khảo ý kiến đội ngũ của Lý Đình Ngôn đã không bị cắt bỏ, được phát sóng nguyên vẹn, lập tức đẩy Lý Đình Ngôn lên tâm điểm dư luận.

Mọi người xôn xao bàn tán, đoán xem “người yêu” này là ai.

Nhưng dù Lý Đình Ngôn không ngần ngại nhắc đến sự tồn tại của người ấy, anh lại như muốn bảo vệ “người yêu kín tiếng” của mình, giữ kín như bưng, không để lọt ra dù chỉ một bức ảnh chứng minh tin đồn.

Đám paparazzi đành tay trắng ra về.

Ngôi vị “phu nhân” của Lý Đình Ngôn cuối cùng thuộc về ai, tạm thời vẫn là một bí ẩn.

.

Lâm Sí ở Thái Lan khi đọc được bài báo này, mặt mày khẽ giật.

Bên ngoài đồn đoán ầm ĩ, nhưng những người thân cận đều biết cậu và Lý Đình Ngôn có quan hệ.

Họ thi nhau gửi “lời hỏi thăm ân cần”.

Ngay cả con cáo già Cố Dĩ Viên cũng đoán ra được vài phần, nhìn cậu đầy mỉm mai, cười như không mà đùa cậu, “Lúc mời cậu đóng phim, tôi đâu ngờ lại rước được một vị đại Phật như thế này đâu.”

Lâm Sí suýt nữa lườm nguýt anh ta.

Vì ngay buổi tối tin tức phát ra, cậu đã nhận được cuộc gọi xuyên đại dương từ Hoắc Vũ Ngưng, vừa gọi là mắng cậu một trận té tát.

Hoắc Vũ Ngưng đã biết chuyện Lý Đình Ngôn đầu tư thêm vào phim của Cố Dĩ Viên từ lâu.

Chỉ là gần đây bận rộn đến ngã ngửa, chưa có cơ hội tính sổ với Lâm Sí.

Giờ bất ngờ thấy mấy tin lá cải này, thù mới hận cũ cùng ùa lên.

Hoắc Vũ Ngưng hùng hổ mắng, “Đồ đầu óc u mê nhà em, biết ngay miệng em chẳng có câu nào thật mà, lúc ở sân bay khóc lóc thảm thiết giờ quên sạch rồi hả, trong điện thoại chị còn giữ ảnh của em đấy. Miệng thì thề thốt đã quên Lý Đình Ngôn là ai, thề không yêu đương lằng nhằng, một lòng chỉ có công việc, bảo chị 50 tuổi sẽ ung dung nghỉ hưu, vào ở biệt thự California bao nuôi trai trẻ, vậy mà em hay lắm, lén lút dây dưa với người ta sau lưng chị. Chưa thấy ai mau quên như em đâu!”

Lâm Sí bị mắng đến đầu óc ù ù.

Cậu cũng biết mình làm chuyện này không đẹp.

Người đại diện và người mẫu vốn là một thể, đừng nói là yêu đương, dù cậu gây ra họa lớn cũng phải báo ngay cho Hoắc Vũ Ngưng để cô kịp thời xử lý.

Vậy mà cậu với Lý Đình Ngôn yêu hận tình thù, dây dưa không dứt, dây mơ rễ má… lằng nhằng cả nửa năm.

Toàn bộ đều giấu cô Hoắc đây.

Đến khi Hoắc Vũ Ngưng biết thì mọi chuyện đã xong cả rồi.

Cũng không trách Hoắc Vũ Ngưng phát điên.

“Thôi bớt giận nha, chị Hoắc, em cũng không gây rắc rối mà.” Lâm Sí an ủi, cậu nằm trên ghế dài, mặc áo dài vải lanh, tay cầm quạt, thong thả nói, “Chẳng phải chị từng bảo em tìm một tên ngốc nhà giàu làm chỗ dựa trong giới, biết đâu dễ bề xoay xở hơn sao.”

“Đó là lúc chị say!” Hoắc Vũ Ngưng nổi trận lôi đình, “Ai bảo em nghĩ đó là thật! Bình thường có thấy em nghe lời chị thế đâu!”

Lâm Sí phì cười.

Hoắc Vũ Ngưng hít sâu một hơi, ngực phập phồng vài cái rồi bình tĩnh lại.

Cô cũng chỉ to tiếng thế thôi chứ chẳng làm thật.

Lâm Sí ở đầu bên kia kiểm điểm một tràng, tự phê bình, cam đoan tuyệt đối sẽ không tái phạm.

Cô cũng nguôi đi phần nào.

Cơ mặt cô co giật, vừa bực vừa buồn cười, lòng bình tĩnh lại, nhớ đến bài báo vừa đọc, miễn cưỡng khen vài câu, “Nhưng Lý Đình Ngôn cũng khá có trách nhiệm, không kéo em vào đống rắc rối nhà anh ta, biết dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đến rước em. Tuy không ngốc nhưng cũng xem như để tâm đến em rồi.”

Lâm Sí lại cười.

Cậu trêu Hoắc Vũ Ngưng, “Vậy chị còn giận gì nữa, sự nghiệp em thuận buồm xuôi gió, giờ còn có người chống lưng, biệt thự California của chị sắp tới gần rồi còn gì?”

Hoắc Vũ Ngưng nghĩ cũng đúng.

Cô hừ một tiếng, cơn giận đã xả xong, nghĩ đến chuyện hôn sự của Lâm Sí và Lý Đình Ngôn, trong lòng lại như một bề trên bảo thủ, thực ra khá hài lòng.

Cùng lắm thì viên kim cương hồng kia cũng là tiền thật vàng thật, sau này nếu được chuyển giao, ít nhất cũng tính vào tài sản cá nhân của Lâm Sí.

Cô lại lập tức bắt đầu tính toán cho Lâm Sí.

Nói chuyện với Hoắc Vũ Ngưng xong, Dụ Niên cũng gọi đến.

Dụ Niên đang đi nghỉ ở chân núi Alps với Kỳ Vọng, nghe đâu là để tìm cảm hứng.

Anh ta chỉ hỏi một câu về scandal rầm rộ này.

“Người yêu của Lý Đình Ngôn là cậu đúng không?”

Lâm Sí chẳng khách sáo, thừa nhận luôn.

“Là tôi.”

Dụ Niên cười, thốt ra hai chữ nhàn nhạt, “Giỏi lắm.”

Anh ta trêu, “Hồi Kỳ Vọng theo đuổi tôi cũng chẳng rùm beng như hai người.”

Nhưng nhìn dãy Alps không xa, chẳng biết nghĩ gì, anh ta khẽ nói, “Dù sao các cậu may mắn hơn tôi, chỉ phí hoài có nửa năm.”

Lâm Sí không hiểu câu này, định hỏi thêm nhưng Dụ Niên chẳng nói nữa, bận đi dạo phố với bạn trai.

Lời an ủi của Hi Tử Văn đến muộn nhất, chậm hơn Hoắc Vũ Ngưng và Dụ Niên hai nhịp, ngắn gọn súc tích.

Cậu ta gửi cho Lâm Sí một ngón fuck.

Lâm Sí không nhịn được bật cười.

Nửa năm qua, cậu chẳng ít lần quấy rầy Hi Tử Văn, ỷ vào việc cậu ta thân với nhà họ Lý nên ngày nào cũng bảo Hi Tử Văn đi nghe ngóng tin tức.

Giờ cậu và Lý Đình Ngôn đã thành đôi, chắc Hi Tử Văn cũng thấy mình được giải thoát.

Cậu nằm trên ghế bành, trời đêm sao sáng, gió tối thổi bay lọn tóc bên thái dương.

Cậu nghĩ, chiêu rút củi dưới đáy nồi của Lý Đình Ngôn đúng là không biết xấu hổ.

Một tên gay sợ kết hôn như cậu, rõ ràng còn chưa xem bát tự, chưa đồng ý với Lý Đình Ngôn bất cứ điều gì, vậy mà giờ đây tất cả mọi người xung quanh đều mặc định cậu và Lý Đình Ngôn sắp kết hôn.

Thật là… không biết xấu hổ.

Đúng là dân làm ăn, lòng dạ quá đen tối.

Nhưng Lâm Sí nghĩ vậy, tay chậm rãi phe phẩy quạt, nụ cười trên mặt lại chẳng hề tắt.

.

Một tuần sau, phần quay ở Thái Lan kết thúc, đoàn phim của Cố Dĩ Viên lại chuyển sang Úc.

Mãi đến cuối tháng tám, Lâm Sí mới trở về nước.

Ngày cậu về, Lý Đình Ngôn đến đón, đưa cậu đến một câu lạc bộ tư nhân ở ngoại ô ăn tối, trong sân chỉ có hai người, ngoài hiên mưa hè lất phất, đêm mát mẻ.

Lý Đình Ngôn đeo chiếc nhẫn kim cương hồng mua từ buổi đấu giá lên ngón tay Lâm Sí.

Tối đó, anh lại chở cậu về ngôi biệt thự nhà họ Lý đã lâu không trở về.

Mọi thứ ở đây dường như chẳng đổi thay, chỉ có vườn hồng trong hoa viên vẫn được người làm vườn chăm sóc kỹ lưỡng, lặng lẽ nở rộ trong đêm hè.

Nhân viên trong biệt thự vẫn là những người cũ, Nghiêm Lệ và quản gia mỉm cười nói với cậu, “Chào mừng cậu trở về.”

Lâm Sí ngượng nhưng cũng cười, thoải mái chào lại, “Lâu rồi không gặp.”

Phòng ngủ cậu từng ở vẫn y nguyên, chẳng ai động đến, ngay cả chiếc cốc cậu hay dùng vẫn đặt ở đầu giường.

Nhưng tối nay Lý Đình Ngôn không để cậu ngủ ở đó mà ôm thẳng cậu vào phòng ngủ của anh.

Trong phòng, Lâm Sí thấy trên tủ đầu giường của Lý Đình Ngôn có thêm một khung ảnh.

Bên trong không phải ảnh mà là một tấm bưu thiếp, mặt sau có hoa văn màu xanh, cạnh đó là bông hoa cam, dù được bọc trong kính vẫn như thoảng ra chút hương.

Trên phần trắng của bưu thiếp là nét chữ bay bướm viết ba chữ to.

“Em đồng ý.”

Ký tên: Lâm Sí, ngày 21 tháng 7.

Đó là ngày thứ hai sau khi Lý Đình Ngôn và Lâm Sí gặp nhau ở Chiang Mai.

“Em tưởng cái này sẽ gửi chậm hơn chứ,” Lâm Sí cầm khung ảnh lên, khẽ cười.

Lý Đình Ngôn ngồi bên dưới ngẩng đầu nhìn cậu.

“Hai hôm trước vừa gửi đến văn phòng của anh.” Lý Đình Ngôn nhẹ giọng, “May mà thư ký đủ tinh ý, suýt nữa bị xem là đồ linh tinh vứt đi rồi.”

Vì thế anh còn thưởng thêm cho thư ký.

Anh nắm tay Lâm Sí, mùi hương hoa cam thoang thoảng trong khung kính quấn quýt giữa hai người.

Anh luôn muốn có được sự đồng ý của Lâm Sí.

Nhưng hóa ra ngay từ khoảnh khắc họ gặp lại, Lâm Sí đã cho anh câu trả lời.

Ngón tay anh vuốt ve ngón tay Lâm Sí, viên kim cương hồng được cắt gọt lấp lánh, rực rỡ chói mắt, nhưng cũng không thể lấn át ánh sáng của Lâm Sí.

Anh nhìn chiếc nhẫn, bất chợt nói bằng giọng rất nhẹ nhàng, “Lâm Sí, thực ra anh không muốn yêu đương với em nữa.”

Lâm Sí ngây người.

Cái quái gì?

Vừa nãy còn nắm tay tôi, mặt mày tình tứ như yêu tôi đến sống đi chết lại.

Cậu suýt nữa đã muốn giơ khung ảnh trong tay đập Lý Đình Ngôn một phát.

Nhưng ngay sau đó, cậu thấy Lý Đình Ngôn cười, nụ cười ấy chẳng hiểu sao mang chút ngây ngô của thiếu niên, gột bỏ vẻ nghiêm túc thường ngày, cực kỳ thuần khiết.

“Chúng ta cưới luôn đi.”

Lý Đình Ngôn nói.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com