Lửa Cháy Khó Tắt

Chương 34: Lôi về xử tội.



Lâm Sí ra khỏi quán bar nhưng cũng không rời đi ngay mà chỉ ngồi trên băng ghế dài bên ngoài hút thuốc.

Đêm mùa đông lạnh buốt, chẳng bao lâu các khớp tay cậu đã tê cóng, nhưng cậu lại chẳng hề nhận thấy, chỉ trong chốc lát, cột dập tàn thuốc bên cạnh cậu đã chất thêm ba bốn đầu lọc.

Một lát sau, không biết thế nào mà Hi Tử Văn cũng ra khỏi quán bar.

“Cậu làm sao thế?” Hi Tử Văn ngồi phịch xuống bên cạnh, vẻ mặt khó hiểu, tiện tay rút một điếu thuốc từ hộp thuốc của Lâm Sí, “Tôi vừa quay đi không để ý mà cậu đã biến mất, tôi đi tìm An Phỉ, kết quả là cậu ta bị cậu bỏ lại một mình trong phòng VIP, suýt nữa tức phát khóc, cậu ta bảo cậu xem thường mình, còn nói thái độ của cậu tệ lắm.”

Sắc mặt Lâm Sí không đổi.

“Xin lỗi cậu ta hộ tôi,” Cậu rít một hơi thuốc, thản nhiên nói, “Hôm nay tôi thật sự không có tâm trạng.”

“Sao lại không có tâm trạng?”

Hi Tử Văn thấy lạ, nhìn nghiêng mặt Lâm Sí, “Lúc nãy uống cà phê còn thấy cậu vui vẻ lắm mà.”

Lâm Sí không đáp, chỉ khẽ vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay.

Đây cũng là món quà Lý Đình Ngôn tặng cậu, khi lang thang khắp căn biệt thự lớn của anh, cậu đã thấy những món đồ sưu tầm thuộc về Lý Đình Ngôn.

Chiếc vòng tay hình rắn này là do Lý Đình Ngôn tự thiết kế năm mười sáu tuổi, vẫn luôn được giữ kỹ trong hộp thủy tinh, thân rắn uốn lượn khảm những viên đá quý xanh lam đậm nhỏ li ti, phản chiếu ánh sáng âm u như vảy rắn.

Cậu tiện miệng khen một câu “thích”, vậy là Lý Đình Ngôn mở hộp ra, cứ thế đeo vào tay cậu.

Hôm nay lúc rời khỏi nhà Lý Đình Ngôn, cậu quên không tháo chiếc vòng này ra.

Nhưng giờ đây, khi ngồi trong gió đêm vuốt nhẹ cổ tay, cậu cũng chẳng rõ là mình thật sự quên hay là không nỡ.

Hi Tử Văn chờ mãi không thấy Lâm Sí đáp lời, càng thêm khó hiểu, huých vai cậu một cái: “Có tâm sự à?”

Cậu ta phủi tàn thuốc vào cột dập lửa bên cạnh, chẳng suy nghĩ nhiều.

Trong mắt cậu ta, Lâm Sí cũng vô tâm vô phổi, sống là để lên giường với hết những mỹ nhân thuận mắt trên đời, cứ thế phong lưu vui vẻ đến già, cuối cùng yên nghỉ chết già giữa rừng hoa.

Nhưng nhìn Lâm Sí từ trên xuống dưới một lượt, lại nhớ tới việc dạo này cậu chẳng thấy xuất hiện ở bất kỳ tụ điểm ăn chơi nào, đột nhiên cậu ta nảy ra một suy đoán, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.

“Cậu…” Hi Tử Văn thận trọng dò xét Lâm Sí, thậm chí còn hơi dè dặt, “Chẳng lẽ chơi bời quá đà, cơ thể có vấn đề rồi đấy chứ… còn trẻ mà đã hư thận rồi?”

Lâm Sí đang thất thần, nhưng không điếc, nghe thấy hai chữ “hư thận” thì suýt chút nữa phun cả ngụm máu ra.

“Đm cậu…”

Cậu bất lực nhìn Hi Tử Văn: “Đầu óc cậu có vấn đề à? Cậu mới là người hư thận ấy, tôi khỏe như trâu.”

Nghĩ vậy vẫn chưa nguôi giận, cậu lại đá cho Hi Tử Văn một cái.

Hi Tử Văn cũng không giận, vỗ vỗ quần, chỉ cần anh em không có chuyện gì thì mấy lời đùa vớ vẩn cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm.

“Thế rốt cuộc là sao?” Cậu ta ngậm điếu thuốc, “Tu tâm dưỡng tính rồi à?”

“Ha.”

Lâm Sí cười khẩy: “Tôi mà tu tâm dưỡng tính á, chắc phải đợi đến kiếp sau.”

Nhưng câu hỏi của Hi Tử Văn lại như một cái búa nhỏ gõ lên ngực cậu.

Phải rồi, rốt cuộc là vì sao?

Cậu với Lý Đình Ngôn chỉ là mối quan hệ thể xác, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, cậu vốn đã định buông tay, sáng nay còn chủ động rời khỏi nhà anh sớm, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể kết thúc mọi thứ, không còn gì ràng buộc cậu nữa.

Kể cả cậu có lên giường với cả quán bar này cũng chẳng ai có tư cách chỉ trích cậu.

Vậy tại sao cậu vẫn từ chối An Phỉ?

Lâm Sí nhíu mày, thầm nghĩ rốt cuộc cậu đang giữ trinh tiết làm gì vậy?

Đừng nói Hi Tử Văn, ngay cả bản thân cậu cũng thấy nực cười.

Thế nhưng cậu tựa lưng vào ghế, lại lặng lẽ rít một hơi thuốc, trong lòng rối như tơ vò, như bị nhốt trong mê cung không tìm được lối ra.

Im lặng một lúc, Lâm Sí bỗng quay sang hỏi Hi Tử Văn: “Tôi hỏi cậu một chuyện, cậu từng thích ai bao giờ chưa?”

Khi nói ra chữ “thích”, cậu thậm chí có chút xấu hổ xen lẫn bực bội.

Thật kỳ lạ.

Không ngờ cậu lại có thể dính đến cái từ đó.

“Hả?”

Hi Tử Văn ngớ ra, trên mặt còn lộ vẻ chán ghét: “Cậu hỏi cái quái gì vậy?”

“Tất nhiên là chưa rồi.” Hi Tử Văn ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, ngồi khoanh chân trên băng ghế dài, ngón tay thon dài lật qua lật lại chiếc bật lửa màu bạc, nhún vai kể: “Hồi cấp ba có từng thầm thích thầy giáo dạy tiếng Pháp một thời gian, giọng đọc tiếng Pháp của anh ấy rất gợi cảm, dáng người cũng đẹp, khuôn mặt thì điển trai, hồi đó tôi cứ nghĩ ngủ với anh ấy chắc sướng lắm.”

“Tất nhiên, sau này tôi cũng thật sự ngủ với anh ấy rồi.”

Hi Tử Văn nhướn mày, cười ngả ngớn.

Lâm Sí giơ ngón giữa về phía Hi Tử Văn, tuy bản thân cậu cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, nhưng…

“Cả người cậu đúng là toát ra mùi cặn bã.”

“Tôi không làm cặn bã thì chẳng phải uổng phí gương mặt này sao?” Hi Tử Văn chẳng hề bận tâm, nhưng đã nhanh chóng nhận ra điều bất thường trong câu hỏi của Lâm Sí, nhíu mày hỏi: “Mà rốt cuộc cậu bị làm sao thế, tự dưng hỏi chuyện đó làm gì?”

Cậu ta nghi ngờ nhìn Lâm Sí, thấy vẻ mặt thoáng sa sút của cậu, trong lòng đột nhiên dấy lên một dự cảm chẳng lành.

“Không lẽ cậu thích ai rồi?” Giọng cậu ta trầm hẳn xuống, “Đừng nói với tôi là bạn tình của cậu đấy nhé.”

Lần này Lâm Sí không phủ nhận, điếu thuốc trong tay cậu đã cháy được một nửa, gần như nóng đến bỏng tay.

Cậu nhẹ giọng hỏi lại: “Không được sao?”

Một câu này lập tức khiến Hi Tử Văn nghẹn họng.

Không được sao?

Trời sinh voi, trời sinh cỏ [1], trên đời này có luật nào cấm yêu đương đâu.

[1] 天要下雨娘要嫁人: Câu thành ngữ dân gian Trung Quốc, mang hàm ý “Có những chuyện vốn không thể cưỡng cầu, phải để nó tự nhiên xảy ra.”

Nhưng mà người yêu đương lại là Lâm Sí, nghe thôi cũng thấy kỳ quặc rồi.

Vẻ mặt cậu ta thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ thốt được một câu: “Được chứ, sao lại không. Chỉ là tôi bất ngờ quá thôi.”

Nhưng nhìn bộ dạng sa sút tinh thần của Lâm Sí lúc này, hôm nay lại còn hẹn cậu ta ra bar mà nặng nề tâm trạng như vậy…

“Nhưng ý cậu là sao, nếu cậu đang yêu, chẳng phải nên sung sướng thỏa chí à. Bộ dạng sống dở chết dở này là sao?”

Lâm Sí lườm cậu ta một cái.

Thật biết nói chuyện ghê, toàn đâm trúng chỗ đau của người ta.

Cậu bực mình nói: “Tôi thế này tất nhiên là vì tình cảm không thuận lợi rồi, tôi vốn chẳng định yêu đương nghiêm túc với ai, bây giờ là đi đêm lắm có ngày gặp ma. Hơn nữa…”

Cậu ngừng lại, li.ếm đôi môi khô nứt của mình: “Giờ chỉ là tôi thích người ta, chứ người ta chưa chắc đã thích tôi.”

Nói ra câu này, cậu cũng cảm thấy thất bại.

Trên tình trường, cậu luôn là kẻ bất bại, vậy mà lần đầu động lòng lại vấp phải bài toán khó của thế kỷ.

Cậu lại châm một điếu thuốc mới, thấy Hi Tử Văn trông như bị sét đánh, lại cười khẽ hỏi: “Sao vậy, bất ngờ lắm à?”

“Bất ngờ thật.”

Hi Tử Văn rầu rĩ đáp, tay đóng mở chiếc bật lửa bạc, tiếng “cạch cạch” vang lên trong đêm tối nghe thật chói tai.

Cậu ta thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc là thần tiên phương nào mà ngay cả Lâm Sí cũng không để vào mắt, tuy Lâm Sí không phải kiểu cậu ta thích, nhưng chỉ cần không mù thì ai cũng nhìn ra được vẻ đẹp của Lâm Sí phát sáng trong bóng tối.

Cậu ta không nhịn được bức xúc: “Cậu tìm loại bạn giường gì vậy, anh ta mù à, đến cả cậu mà còn không thích thì định đòi tiên nữ hạ phàm chắc?”

Lâm Sí khẽ cười, cúi đầu gẩy tàn thuốc, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt dịu dàng thanh tú kia, ánh mắt sáng trong, mặc bộ lễ phục chú rể được cắt may vừa vặn, mỉm cười với từng vị khách đến dự.

Cậu thầm nghĩ, có lẽ Lý Đình Ngôn không phải đang tìm một tiên nữ mà chỉ đang tìm lại hình bóng của người mình từng thầm mến năm xưa.

Nhưng ngoài miệng lại chỉ cười nhạt: “Ai mà biết được, có khi anh ấy mù thật rồi.”

Một cơn gió hiu quạnh lướt qua.

Lâm Sí vừa dứt lời, không khí bỗng trở nên trầm lặng hẳn.

Hi Tử Văn vốn không giỏi an ủi người khác, chủ yếu là vì cậu ta chưa từng gặp phải tình huống thế này.

Mẹ kiếp, bạn bè cậu ta ai nấy đều là kiểu bên ngoài nhã nhặn nhưng bên trong thối nát, mùi cặn bã còn nặng hơn cả cậu ta, có ai từng đau khổ vì tình đâu.

Trước đây Lâm Sí cũng là một trong số đó.

Cậu ta bực bội nghĩ, nếu thật sự phải đưa ra ý kiến, chắc cậu ta chỉ có thể giúp Lâm Sí gọi thêm một hàng trai trẻ tươi mới tràn đầy sức sống, một hàng không đủ thì gọi hai hàng, thể nào cũng có vài người giúp cậu quên sầu.

Lâm Sí hoàn toàn không để tâm đến Hi Tử Văn đang nghĩ gì, cậu tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm u ám.

Thật phiền quá đi.

Rõ ràng đã rời khỏi nhà của Lý Đình Ngôn, cách người đó rất xa, nhưng trong đầu vẫn luôn hiện lên hình ảnh của anh.

Cậu cũng từng muốn phủ nhận sự để tâm của mình dành cho Lý Đình Ngôn.

Thậm chí tối qua còn cố gắng tự thuyết phục mình rằng đó chỉ là nhất thời mê luyến, vì Lý Đình Ngôn luôn chăm sóc cậu chu đáo, hai người lại quá ăn ý về mặt thể xác nên mới sinh ra ảo giác.

Thế nhưng chỉ một buổi tiệc tối nay thôi.

Khoảnh khắc cậu trai An Phỉ tiến lại gần, phản ứng trong lòng cậu như một mũi kim nhọn, lập tức đâm vỡ tất cả lời nói dối cậu từng dựng lên.

Lâm Sí từ từ hút hết một điếu thuốc nữa.

Hi Tử Văn nhìn bộ dạng của cậu, rõ ràng là không hề quan tâm đến phổi của mình.

Cậu ta cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể vỗ vai Lâm Sí: “Tôi cũng không biết nên khuyên cậu thế nào, nhưng hôm nay cậu đã ra ngoài để giải khuây rồi, dứt khoát tạm thời quên người đó đi, chơi tiếp cho đã.”

Cậu ta là người thông minh, sao không nhìn ra được sự trốn tránh của Lâm Sí lúc này.

Cậu ta chỉ vào quán bar phía sau: “Quay lại không? Vừa nãy An Phỉ bị cậu chọc tức bỏ đi rồi, cũng đừng thấy ngại, cứ coi như hôm nay chỉ đơn thuần là đi chơi với bạn thôi.”

Lâm Sí cười.

Thế mới nói, bạn bè kiểu này mới là bạn xấu.

Đúng là kiểu người như cậu và Hi Tử Văn sẽ chọn cách giải quyết như vậy, nghĩ không thông thì dứt khoát không nghĩ nữa, cứ sống trọn từng giây phút hiện tại.

“Được thôi.”

Cậu phủi mông đứng dậy, bản thân cũng chẳng muốn về nhà vào giờ này: “Chơi thêm một lát.”

Cậu khoác vai Hi Tử Văn cùng quay lại quán bar, cậu đã hoàn toàn chết tâm, từ bỏ việc thử thăm dò lòng mình, cũng không định dây dưa mập mờ với bất kỳ ai nữa, ngược lại càng chơi thoải mái hơn.

Một nhóm người vây quanh bàn chơi trò quay đĩa, ai bị kim chỉ trúng thì phải uống rượu, nếu rơi vào ô màu vàng đặc biệt thì phải hoặc cởi một món đồ hoặc trả lời một câu hỏi.

Lâm Sí nghe là biết ngay đây không phải trò đứng đắn gì, nhưng nhìn đồng hồ thấy mình sắp đi rồi, nghĩ chắc cũng không xui xẻo đến vậy.

Chơi chưa được bao lâu, trên bàn đã vơi đi bảy tám ly rượu, tiếng hét của mọi người xung quanh gần như muốn làm thủng nóc nhà.

Lâm Sí cũng không thoát được, phải uống một ly pha trộn giữa whisky và bia, đây vốn là loại dùng để chuốc người ta, uống xong, khuôn mặt trắng trẻo của cậu cũng hơi ửng đỏ.

Chính vào lúc đó, điện thoại trong túi cậu rung lên.

Lâm Sí lấy ra xem, chỉ thấy trên màn hình hiện lên ba chữ to rõ ràng: “Lý Đình Ngôn”.

Khoảnh khắc ấy, quán bar như đột nhiên tĩnh lặng.

Âm thanh người nói chuyện, âm nhạc, những tiếng hò hét náo loạn, tất cả như triều rút lùi xa dần.

Chỉ còn lại ba chữ chói mắt này hiện lên không đúng lúc.

Não bộ Lâm Sí vì men rượu mà phản ứng chậm mấy giây, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, có một khoảnh khắc gần như muốn tắt máy theo phản xạ.

Nhưng cậu cứ ngơ ngác giơ điện thoại giữa không trung một lúc lâu, máy vẫn đang không ngừng rung lên, không có ý định ngừng lại.

Ngay cả Hi Tử Văn bên cạnh cũng liếc cậu một cái.

Lâm Sí chần chừ mấy giây, cuối cùng vẫn nhấn nút nghe.

“Alo?”

Giọng nói của cậu lẫn trong tiếng nhạc và tiếng la hét, truyền đến tai Lý Đình Ngôn ở đầu bên kia.

“Cậu đang ở đâu?”

Lý Đình Ngôn dừng lại mấy giây mới cất tiếng hỏi.

Cậu đang ở đâu à?

Lâm Sí dựa vào sofa, không hiểu sao lại thấy câu hỏi này có hơi buồn cười.

“Anh biết rồi mà còn hỏi à,” Cậu hỏi lại, “Vừa nghe là biết ở bar rồi. Đừng nói với tôi là anh chưa từng đến nhé.”

Nhưng vừa nói xong, Lâm Sí lại nghĩ, đúng là người đàng hoàng như Lý Đình Ngôn thật chẳng hợp với mấy chỗ như quán bar chút nào.

Lý Đình Ngôn lại nhíu mày: “Cậu vừa mới khỏe lại đã đến quán bar, Lâm Sí, cậu đang làm loạn gì thế?”

Giọng anh mang theo ý trách móc, nghe rất lạnh lùng.

Anh hiếm khi nói chuyện với Lâm Sí bằng thái độ như vậy, có lẽ lần này thực sự tức giận rồi.

Nhưng Lâm Sí lại sinh ra tâm lý phản nghịch.

Cậu nghĩ, Lý Đình Ngôn đúng là một người quá tốt, đường sá xa xôi đến tận huyện Xương Ngọc tìm cậu chỉ vì cảm thấy cậu sẽ không ai nương tựa, thấy cậu bị ốm còn đặc biệt đưa về nhà, dốc lòng chăm sóc.

Giờ lại còn quản từng ly từng tí, ngay cả chuyện cậu đến quán bar cũng muốn quản.

Anh coi cậu là gì?

Là mèo con chó nhỏ yếu đuối cần được nâng niu trong lòng bàn tay à, làm bạn giường lâu rồi thì thấy có trách nhiệm sao?

Bản thân cậu vốn đã nổi loạn, vốn đã rối bời vì cái khả năng có lẽ là cậu đã thích Lý Đình Ngôn, mà người này lại không biết dừng đúng lúc, cứ liên tục chạm vào giới hạn của cậu.

“Liên quan gì đến anh?” Cậu lạnh lùng mở miệng, vừa nói ra đã bị nghẹn giọng, “Anh quản hơi rộng rồi đấy, đâu phải lần đầu anh biết tôi thích tới quán bar đâu.”

Lý Đình Ngôn ngẩn người, vì anh cũng chưa từng nghe Lâm Sí nói chuyện với mình bằng giọng điệu như thế.

Anh trầm mặt, qua điện thoại vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của đám trai gái trẻ ở bên kia đầu dây, nóng bỏng và khiêu khích, như rắn uốn lượn chui ra từ ống nghe.

Còn có người gọi tên Lâm Sí, hỏi cậu có qua không: “Anh đừng có chạy giữa chừng đó nha anh Sí.”

“Lâm Sí.” Lý Đình Ngôn khẽ nhíu mày, sắc mặt không dễ coi chút nào, nếu thư ký của anh mà thấy vẻ mặt này, chắc đã sớm tự giác chuồn đi tìm đường sống: “Cậu uống say rồi phải không?”

“Tôi chưa say,” Lâm Sí đáp rất nhanh, “Tửu lượng của tôi tốt lắm.”

“Tửu lượng tốt cũng không được,” Lý Đình Ngôn bình thản nói, “Sáng nay tôi để cậu rời đi là nghĩ cậu có thể tự chăm sóc mình, nghĩ cậu có công việc phải làm chứ không phải để cậu chạy đi ăn chơi hưởng lạc như thế này.”

“Tốt nhất là cậu bắt xe về nhà ngay bây giờ đi.” Anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, bắt đầu đứng dậy bước ra ngoài, “Không thì tôi sẽ đến đón cậu.”

“Ăn chơi hưởng lạc?” Lâm Sí nhắc lại bốn chữ đó, cậu bật cười, như cố ý khiêu khích Lý Đình Ngôn, nói: “Mới thế mà đã là ăn chơi hưởng lạc rồi à, với tôi thế này còn chưa tính là khai vị đâu, anh không biết tôi là người thế nào sao, cuộc sống của tôi vốn dĩ là như thế. Không như vậy thì sao có thể quen biết anh.”

Cậu ngẩng đầu tựa lên sofa, giọng nói hơi lơ đãng: “Anh cũng đừng giả bộ nữa, anh biết tôi ở đâu chắc, còn định đến đón tôi?”

Thật ra đúng là cậu hơi say rồi.

Nghe thấy giọng Lý Đình Ngôn khiến cậu càng thêm mơ màng.

Cả đời này lần đầu tiên thích một người, chẳng có chút kinh nghiệm gì, thậm chí cũng không cảm thấy vui vẻ gì.

Chỉ thấy phiền, thậm chí là muốn chạy trốn, giọng nói của Lý Đình Ngôn cứ như từng sợi dây trói quấn lấy cậu, khiến cậu đau khổ, nhưng lại không kìm được mà muốn tiến lại gần.

Cậu day trán, nhận lấy ly rượu người bên cạnh vừa đưa.

Lúc nãy trò quay vòng chỉ vào cậu, cậu thua, lại phải uống thêm một ly nữa.

“Anh đừng quản tôi nữa,” Cậu nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, “Tôi đâu còn là trẻ con, tôi tự biết mình đang làm gì, đợi tôi chơi đủ rồi thì tự về.”

Nói xong, cậu lập tức cúp máy.

Nhưng sau khi kết thúc cuộc gọi, cậu lại ngồi dựa vào sofa, ngây người một lúc lâu.

Ly rượu cầm trong tay lạnh ngắt, cậu ngần ngừ một lát rồi mới chậm rãi uống được vài ngụm.

Nhưng chỉ uống được vài hớp, cậu đã không muốn uống nữa, đặt xuống bàn, nói: “Không muốn uống nữa.”

Những người khác vừa thấy thế lập tức nhao nhao: “Vậy thì phải c.ởi đồ hoặc nói bí mật đi, à không đúng, cậu chưa uống rượu mà, phạt gấp đôi!”

.

Khi Lý Đình Ngôn đến nơi, Lâm Sí vừa mới tháo cà vạt.

Cậu căn bản chẳng có ý che giấu gì cả.

Đang là mùa đông, ai mà chẳng mặc mấy lớp áo, chỉ cần chưa cởi đến phần thân dưới thì cậu chẳng sợ gì.

Mấy người khác cũng biết điều đó, ngược lại còn tranh nhau muốn cho kim chỉ vào cậu lần nữa.

Thế nhưng Lâm Sí lại mỉm cười xin tha, ngũ quan ưu tú xinh đẹp dưới ánh đèn lập lòe trông như kim cương đang phát sáng, gương mặt hơi đỏ lên, không ai có thể kháng cự.

Một đám người lại tan tác như chim muông, cho phép cậu đổi hình phạt thành cởi nút áo.

“Thua một lần thì cởi một nút áo sơ mi.”

Lúc Lý Đình Ngôn từ từ bước đến, Lâm Sí vừa tháo cà vạt, cởi nút áo đầu tiên.

Cậu được mọi người vây quanh, ánh mắt của từng người đều dừng lại trên người cậu, tán thưởng, ái mộ, mập mờ, ánh nhìn từ bốn phương tám hướng đổ dồn đến như khán giả dưới sân khấu đang nhìn vị vua mê hoặc lòng người trên đài cao.

“Chỉ mới cởi một nút thôi, đừng nhìn nữa mà, lần sau vẫn để tôi cởi nút áo nhé, đen quá.” Lâm Sí vừa cười vừa nói, nhưng rất nhanh, cậu nhận ra sắc mặt người đối diện có hơi khác thường, nhìn chằm chằm ra sau lưng cậu với vẻ mặt kỳ quái.

Cậu quay đầu lại, đến khi nhìn rõ người đang đi tới phía sau mình thì lập tức sững sờ.

Đúng như cậu nghĩ, quả thực Lý Đình Ngôn chẳng hợp với nơi này, anh mặc nguyên bộ âu phục đen như vừa rời khỏi một cuộc họp, ngay cả khuy tay áo cũng là kiểu mã não đen tao nhã và kín đáo, gương mặt trắng lạnh lùng, ngũ quan nổi bật dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt đen trầm như mặt nước, môi mím chặt, ai cũng nhìn ra được tâm trạng anh đang rất tệ.

Không biết có phải vì khí thế không thân thiện toát ra hay không, mấy người bên cạnh đều hơi dịch ra, nhường đường cho Lý Đình Ngôn đi thẳng đến trước mặt Lâm Sí giống như Moses tách biển. [2]

[2] Câu chuyện Moses tách biển (hay còn gọi là Môsê rẽ biển) là một trong những điển tích nổi tiếng nhất trong Kinh Thánh, thường được dùng ẩn dụ cho việc vượt qua chướng ngại cực kỳ lớn một cách kỳ diệu.

Đám người xung quanh Lâm Sí đều thấy kỳ lạ, không hiểu người đẹp trai mới đến này là ai mà trông như sắp đến gây chuyện, không khí bỗng chốc yên lặng một giây.

Còn tròng mắt của Hi Tử Văn thì suýt nữa rơi ra.

Người khác không nhận ra người này là ai, nhưng cậu ta thì có.

Lâm Sí cũng không nói nổi thành lời, chỉ có thể ngẩn người nhìn Lý Đình Ngôn.

Đến thật rồi.

Trong đầu cậu chỉ còn lại một ý nghĩ như vậy.

Cậu không hiểu, trên phố có nhiều quán bar như thế, sao Lý Đình Ngôn lại tìm được đúng chỗ này.

Lý Đình Ngôn đứng trước mặt Lâm Sí, ánh mắt lướt một vòng từ trên người cậu xuống dưới, dừng lại lâu nhất ở phần cổ áo sơ mi đang mở ra, xương quai xanh lộ rõ và đôi má ửng hồng của cậu.

Nhưng may là anh không phát hiện thêm dấu vết nào khác trên người Lâm Sí đủ để khiến anh nổi giận hơn.

Anh nắm lấy tay Lâm Sí, không màng bên cạnh có ai, chỉ nói với người gần cậu nhất: “Tôi là bạn của Lâm Sí, có chút chuyện muốn tìm cậu ấy, đến đón cậu ấy về, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, mọi người cứ tiếp tục đi.”

Nói xong, anh không quan tâm phản ứng của đám người xung quanh, cứ thế nắm lấy cổ tay Lâm Sí lôi đi.

Lúc này Lâm Sí mới phản ứng lại, hơi giãy ra theo bản năng, nhưng Lý Đình Ngôn cảm nhận được, dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu, thản nhiên nói: “Cậu không định để tôi vác cậu ra ngoài đấy chứ?”

Giọng anh rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng chỉ một câu đã khiến người ta hiểu được anh hoàn toàn nghiêm túc.

Lâm Sí khó thở.

Nhưng cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng cậu vẫn không giãy giụa nữa, cứ thế bị Lý Đình Ngôn kéo đi.

Đám người còn lại phía sau bắt đầu xì xào bàn tán:

“Người đó là ai vậy? Sao lại kéo Lâm Sí đi?”

“Cậu mù à, rõ ràng là đến bắt gian mà.”

“Nói bậy, bắt gian gì chứ, Lâm Sí có bạn trai đâu, hơn nữa nhìn người kia là biết top rồi còn gì, má ơi, kiểu cấm dục này đúng gu tôi luôn đó, sao không xin số nhỉ.”

.

Mọi người vừa đùa giỡn vừa trêu chọc, chẳng ai coi là thật, dù sao Lâm Sí ngoan ngoãn để bị kéo đi thế kia thì rõ ràng là có quen.

Chỉ có Hi Tử Văn đứng lặng tại chỗ, sắp đông cứng luôn rồi.

Cậu ta đâu có ngốc, nhìn dáng vẻ Lâm Sí để mặc người ta kéo đi cũng đoán được đó chính là bạn giường của cậu.

Nhưng mẹ kiếp…

Gương mặt đó, cả đời này cậu ta cũng không quên được, bởi vì trong ký ức của cậu ta, đó chính là hình mẫu mà anh trai cậu ta luôn lấy ra để so sánh, học sinh giỏi con nhà người ta – Lý Đình Ngôn.

#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:

Sí Sí còn chưa biết tai họa sắp ập tới, vote đi nèo, vote là sẽ thấy bé báo nhỏ Lâm Sí bị bắt về ổ, giáo dục nhẹ nhàng nha (˙˘˙)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com