Lâm Sí ở nhà Lý Đình Ngôn mấy ngày liền, cũng không biết có phải do quá tự tin vào thể chất của mình không mà quả nhiên hôm sau cậu sốt cao, thậm chí còn bị phản ứng tiêu hóa.
Bác sĩ đến khám cho cậu mấy lần, ân cần dặn dò về tình trạng của cậu: “Thói quen sinh hoạt thường ngày của cậu hình như không được lành mạnh cho lắm, đừng thường xuyên thức khuya, cũng đừng tập thể dục hay làm việc với cường độ quá cao, ăn uống phải chú ý cân bằng dinh dưỡng.”
Lâm Sí cũng chẳng hiểu sao bác sĩ lại biết.
Nhưng vị bác sĩ là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt lại hiền hòa, xưa nay cậu không chống đỡ nổi kiểu người phụ nữ như vậy, bởi vì họ khiến cậu nghĩ đến mẹ ruột của mình, đành phải gật đầu như gà mổ thóc.
Lý Đình Ngôn ngồi bên cạnh nghe thấy, không nhịn được bật cười.
Anh sắp phải đến công ty, nhưng vẫn cố tình ghé qua phòng Lâm Sí ngồi một lát, trông chừng cậu uống thuốc.
Lúc này Lâm Sí mới biết, phòng của cậu và Lý Đình Ngôn thực ra có một hành lang nhỏ thông nhau.
Đợi Lý Đình Ngôn và bác sĩ rời đi rồi, cậu liền lượn lờ quanh phòng vì cũng chẳng có việc gì làm, vừa ăn bánh ngọt vừa trò chuyện với nhân viên tên là Nghiêm Lệ mà cậu đã gặp từ ngày đầu tiên.
Cậu hỏi Nghiêm Lệ: “Phòng của tôi với phòng của Lý Đình Ngôn sao lại có hành lang nối liền vậy, nhà thiết kế nghĩ gì vậy không biết, chẳng phải rất không an toàn à?” Không biết đang nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, “Cũng may là tôi đấy, nếu đổi thành người khác ở đây, nửa đêm mà lén tấn công anh ấy thì sao?”
Nghiêm Lệ ngạc nhiên liếc nhìn Lâm Sí một cái.
Thật ra nhân viên như họ cũng đã đoán già đoán non về thân phận của cậu từ lâu, nhưng ai nấy đều cẩn thận giữ mồm giữ miệng, không dám nói gì, chỉ âm thầm tám chuyện vài câu sau lưng.
Cô cũng đã làm việc ở đây vài năm, biết rõ Lý Đình Ngôn tuyệt đối là người giữ mình trong sạch, xung quanh đừng nói là bạn trai, bạn gái cũng không có, vậy mà hôm đó lại ôm Lâm Sí đi thẳng vào nhà, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Thế mà người đang ngồi trên ghế sofa ăn bánh kia lại hoàn toàn không tự nhận thức được, chẳng hề biết mình đặc biệt cỡ nào.
Nghiêm Lệ khẽ ho một tiếng, nghĩ đến môi trường làm việc tốt đẹp và mức lương hậu hĩnh của mình, bèn nghiêm túc, có trách nhiệm trả lời câu hỏi của Lâm Sí.
“Vì căn phòng đó ban đầu vốn là để dành cho một vị chủ nhân khác,” Cô mỉm cười, cố tình không nói ra hai chữ “bà chủ”, “Lúc thiết kế, nhà thiết kế đã tính đến chuyện vợ chồng vừa cần sống chung vừa cần có không gian riêng, nên cậu đừng lo lắng chuyện đó.”
Lâm Sí suýt thì bị nghẹn bởi miếng bánh đậu phộng, cậu ho dữ dội hơn, còn chủ động lùi vào sâu bên trong để tránh ảnh hưởng đến Nghiêm Lệ.
“Không phải, anh ấy…” Lâm Sí mãi mới ngừng ho được, nhưng vẫn hơi ngượng, lẩm bẩm, “Vậy anh ấy để tôi ở phòng đó làm gì?”
Tuy… đúng là cậu có làm vài chuyện giống như “vị chủ nhân khác” thật, nhưng ở căn phòng này thì vẫn thấy không hợp lý.
Nghiêm Lệ vẫn giữ phong thái chuẩn mực, trả lời ngay.
“Đó là sắp xếp của anh Lý, chắc chắn đã có chủ ý riêng.” Cô dịu giọng nói, “Trước đây phòng đó chưa từng có ai sử dụng, bạn bè của anh Lý tới đây đều ở phòng dành cho khách nên đồ đạc trong phòng đó đều là mới hoàn toàn, xin cậu Lâm cứ yên tâm.”
Lâm Sí không ngốc, nghe cũng hiểu ý cô là Lý Đình Ngôn chưa từng đưa ai về nhà.
Cậu im lặng uống thêm một ngụm nước.
Cậu thầm nghĩ, mấy chuyện này còn cần cô giải thích với tôi sao, lần đầu tiên của Lý Đình Ngôn là dành cho tôi đấy, anh ấy còn dẫn ai về được nữa.
Nhưng càng nghĩ, cậu lại càng thấy buồn cười.
Thế mà khi cúi người với lấy một cái bánh trà xanh, Lâm Sí chợt khựng lại.
Cậu trầm ngâm nghĩ, nếu bạn bè của Lý Đình Ngôn từng đến đây, thậm chí còn ở lại, vậy Hứa Mục chắc cũng từng đến rồi nhỉ?
Lý Đình Ngôn thật sự chỉ để anh ta ở phòng cho khách thôi sao?
Đúng là người không dễ dàng vượt qua ranh giới.
Lâm Sí nhét một chiếc bánh trà xanh vào miệng, chậm rãi nghĩ ngợi, cũng không biết là Lý Đình Ngôn cố ý giữ khoảng cách để tránh hiểu lầm hay chỉ đơn thuần là không nghĩ tới chuyện đó.
Nhưng cậu lại mau chóng tự cảnh tỉnh, cậu nghĩ mấy chuyện này làm gì cơ chứ.
.
Ngày thứ tư Lâm Sí ở nhà Lý Đình Ngôn, Hoắc Vũ Ngưng đến thăm cậu.
Vì cậu đột nhiên quay về huyện Xương Ngọc, lại còn bị ốm bất ngờ khiến cậu lỡ mất hai lịch trình công việc, phải nhờ Hoắc Vũ Ngưng đứng ra xử lý giúp.
Ban đầu Lâm Sí định dù đang sốt cũng phải đi làm, đã chuẩn bị xong hết cả rồi, nhưng lại bị Lý Đình Ngôn lấy mất điện thoại, nói: “Thể trạng cậu bây giờ không phù hợp để làm việc, nếu người đại diện của cậu không giải quyết được vấn đề, tôi có thể giúp, đảm bảo không ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu.”
Lâm Sí định phản bác thì lại ho sù sụ, đúng là lần này cậu ốm khá nặng, phản ứng dạ dày còn khiến cậu nửa đêm phải dậy nôn một trận.
Lý Đình Ngôn nhướng mày, hiếm khi tỏ ra độc đoán, trực tiếp cầm điện thoại đi liên lạc với Hoắc Vũ Ngưng.
Không biết hai người họ đã trao đổi những gì, chỉ biết lúc điện thoại về tay Lâm Sí thì giọng Hoắc Vũ Ngưng vui vẻ hẳn ra.
“Thôi, em đừng đến nữa, cơ thể thế kia mà xảy ra chuyện gì, chuyển biến thành viêm phổi thì không hay đâu, lúc đó chị lại phải gọi 120. Chị đã liên hệ với bên chụp ảnh rồi, có người mẫu dự phòng nên em yên tâm, mấy cấp trên bên đó cũng thích em, không ảnh hưởng gì đến chuyện hợp tác sau này đâu.”
Lâm Sí che miệng, thầm nghĩ rốt cuộc Lý Đình Ngôn đã rót bùa mê thuốc lú gì cho chị vậy?
Chẳng phải chị đã dạy em “bị thương nhẹ cũng không rời trận tiền”, “có gan thì mới thắng được” hay sao?
Nhưng ngay sau đó, cậu lại nghe Hoắc Vũ Ngưng nói: “Mai chị qua thăm em nhé, mang theo giỏ hoa hay giỏ trái cây gì đó, anh Lý vừa bảo không thành vấn đề.”
Lâm Sí chết lặng, không nhịn được cất cao giọng: “Chị đến đây á?!”
“Ừ, thì sao, có gì lạ à?” Hoắc Vũ Ngưng nói với giọng đầy chính nghĩa, “Chị bận việc rồi, cúp máy nha, mai gặp em.”
Tút, điện thoại bị cúp luôn.
Lâm Sí ai oán nhìn Lý Đình Ngôn: “Anh đồng ý cho Hoắc Vũ Ngưng đến thăm tôi à?”
Lý Đình Ngôn đang tháo cà vạt, đáp “ừ”.
“Anh không thấy có chỗ nào không ổn à?”
Lâm Sí không thể hiểu nổi, cậu tự nhận mình là người thoáng tính, nhưng đang ở nhà người khác mà còn mời bạn mình tới, thế thì còn coi mình là khách gì nữa?
Dù gì Lý Đình Ngôn cũng là doanh nhân lớn, mỗi ngày đều đấu trí đấu lực với người khác, mấy chuyện tế nhị này mà cũng không hiểu sao?
Nhưng Lý Đình Ngôn chẳng có biểu hiện gì, còn hỏi ngược lại: “Không ổn chỗ nào? Cô ấy là bạn của cậu, muốn đến thăm cũng là bình thường thôi.”
Anh tháo đồng hồ, chiếc Patek Philippe phiên bản kỷ niệm giới hạn bị tùy tiện ném vào trong ngăn tủ, phát ra một tiếng cạch, khiến mí mắt Lâm Sí giật giật liên tục.
Lý Đình Ngôn quay đầu nói với cậu: “Hôm qua thấy cậu có vẻ thích súp nấm thượng hạng và cải thảo non nên tôi đã bảo nhà bếp làm lại một phần, lát nữa cậu có thể dậy ăn.”
Thôi được.
Lâm Sí cạn lời, đến Lý Đình Ngôn còn không thấy có gì bất ổn thì cậu cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Cậu lại nằm xuống, vùi mình vào đống gối êm ái, tiếp tục lướt điện thoại, “Biết rồi, lát nữa tôi xuống ăn.”
.
Hôm sau, Hoắc Vũ Ngưng đến thật.
Bình thường cô ăn mặc rất đơn giản, áo lông vũ, quần dài với giày lười là đã có thể xông ra đường, nhưng hôm nay lại ăn mặc chỉnh tề, khoác áo măng tô kẻ tối màu ôm eo, tóc dài uốn xoăn được buộc gọn sau đầu, còn đeo kính gọng vảy rùa, tay cầm một bó hoa.
Lâm Sí vừa thấy thì suýt nữa thì phun hết ngụm nước ra ngoài, kiểu trang phục này bình thường chỉ dùng khi cô ra ngoài xã giao thôi mà.
Lúc đó Lý Đình Ngôn vẫn chưa rời khỏi nhà, lịch sự chào hỏi Hoắc Vũ Ngưng.
Hoắc Vũ Ngưng cũng rất khách sáo, khẽ gật đầu rồi trò chuyện vài câu xã giao với Lý Đình Ngôn, còn khen ngợi thiết kế và từng chi tiết trong căn biệt thự này.
Lý Đình Ngôn mỉm cười, nói với Lâm Sí: “Tối nay tôi có một buổi xã giao, chưa chắc đã về kịp, hai người cứ ăn tối trước đi.”
Rồi anh quay sang Hoắc Vũ Ngưng: “Tiếp đón không chu đáo, xin lỗi cô, lần sau có thời gian thì mời cô đến chơi tiếp.”
Hoắc Vũ Ngưng vội nói không cần khách sáo.
Đợi Lý Đình Ngôn đi khỏi, cơ thể Hoắc Vũ Ngưng vốn đang đứng thẳng lập tức thả lỏng, nụ cười thương nghiệp đầy nhiệt tình trên mặt cũng biến mất, ngồi phịch xuống bên cạnh Lâm Sí.
“Mẹ ơi, gặp mấy nhân vật lớn thế này đúng là căng thẳng muốn chết.” Cô cầm lấy cốc nước tu ừng ực mấy ngụm, còn tiện tay cầm tạp chí bên cạnh quạt cho mình vài cái, trừng mắt nhìn Lâm Sí: “Em cũng giỏi thật đấy, mẹ kiếp, bạn giường của em lại là Lý Đình Ngôn, thế mà em giấu được đến tận bây giờ!”
Nghĩ tới đây, cô nghiến răng nghiến lợi, giơ tay bóp mặt Lâm Sí: “Em biết cảm giác của chị khi hôm qua đầu dây bên kia bỗng nhiên đổi người, còn tự giới thiệu là Lý Đình Ngôn là thế nào không? Chị vừa tra thông tin vừa suýt hét toáng lên đấy!”
“Em biết trong đầu chị lúc đó tưởng tượng ra bao nhiêu tình tiết kiểu ông lớn ép yêu hoa trắng nhỏ, sếp tổng đa tình với người mẫu ngây thơ, ngày đêm trong biệt thự bí ẩn thế nào không…”
Hoắc Vũ Ngưng đưa tay đỡ trán: “Từ lúc em vào nghề chị đã trăm phương ngàn kế đề phòng, sợ em bị mấy thằng khốn bẩn thỉu vấy bẩn, vậy mà em thì hay rồi, giấu chị im ắng tự mình kiếm được cái ô to như thế!”
Thật đúng là một mớ hỗn loạn…
Lâm Sí uống súp nhà bếp nấu cho, dở khóc dở cười.
Cậu đã nghỉ ngơi bốn ngày, sức khỏe hồi phục khá tốt, không còn ho hay sốt, cảm thấy mình có thể xuống đất chạy ba vòng luôn cũng được, khẩu vị cũng khá lên khiến nhà bếp mừng rỡ, nhét hết món này tới món khác cho cậu.
Cậu nói: “Có gì đáng nói đâu, em với Lý Đình Ngôn chỉ là bạn giường, vốn chẳng thân thiết gì mấy, chẳng qua là ở chung hơi lâu một chút, mà anh ấy là người tốt nên mới chăm sóc em vậy thôi.”
Hoắc Vũ Ngưng cười khẩy một tiếng, lại bóp má cậu thêm cái nữa: “Nhìn cái mặt trắng trẻo đỏ hồng được nuôi dưỡng thế này, em sống ở đây cũng sướng đấy chứ.”
“Còn nói chỉ là bạn giường, em biết Lý Đình Ngôn là ai không, nếu anh ta muốn tìm người ngủ cùng thì có cả đống người xếp hàng chờ đấy! Chỉ cần anh ta nhấc tay một cái là có thể bóp chết em rồi.”
Hoắc Vũ Ngưng tức đau cả gan.
Tại sao cô phải đến đây chứ, cũng chỉ vì sợ hãi thôi.
Cô và Lâm Sí vốn là đôi bạn đồng hành nương tựa vào nhau, một người mẫu nhỏ, một quản lý nhỏ, bỗng nhiên nghe nói Lâm Sí đang ở trong nhà của Lý Đình Ngôn, tim cô như thót một cái.
Ban đầu cô còn hy vọng có khi nào trùng tên, đến lúc xác nhận đúng là vị chủ tịch của Tập đoàn Trường Hạ, cả người cô như tê liệt.
Cô còn không hiểu tính chó của Lâm Sí à, chỉ cần cậu chịu luồn cúi một chút thì đã sớm nổi tiếng, làm gì đến mức đột nhiên dây vào một nhân vật tầm cỡ thế này?
May mà thái độ của Lý Đình Ngôn rất lịch thiệp, khi nói chuyện với cô cũng nhã nhặn, khiến cô phần nào bớt căng thẳng, đầu óc nhanh chóng vận hành rồi cũng nhẹ nhõm được đôi chút.
Giờ nhìn thấy Lâm Sí ăn ngon ngủ yên, được nuôi đến mịn màng bóng bẩy thế kia.
Cô vừa thở phào, lại vừa muốn đập cho cậu một trận.
Cô liếc quanh căn phòng ngủ được trang trí sang trọng, lại nhìn bừa bộn đủ thứ đồ mà Lâm Sí vứt lung tung khắp nơi nào là dây sạc, tai nghe, tạp chí, cứ như sống ở đây vô cùng thoải mái tự tại.
Cô nhướn mày, chờ đến khi Lâm Sí uống xong bát súp, đặt thìa xuống, cô mới ngẩng cằm hỏi: “Được rồi, nói chị nghe đi, rốt cuộc em với Lý Đình Ngôn sao mà câu được nhau vậy?”
Cô hoài nghi nhìn Lâm Sí: “Chẳng lẽ em lén chị đi tham gia mấy cái kiểu như tiệc thác loạn trên du thuyền đấy à?”