Trưa ngày hôm sau, Thục phi kêu đau bụng, thế là liền truyền thái y đến khám, thái y vừa bắt mạch vừa có biểu cảm vô cùng biến hóa khiến cho ta và Liễu tiệp dư lo lắng đến mức mồ hôi cũng chảy xuống ròng ròng.
"Chỉ là nương nương ăn hơi nhiều, uống nhiều nước ấm là ổn thôi." Thái y bỏ lại một câu rồi đi, chúng ta không khỏi câm nín nhìn Thục phi.
Tên nhãi này lại quay đầu chỉ vào Lan mỹ nhân: "Đừng nhìn ta, nhìn nàng ta kìa, là nàng ta đút ta ăn đó."
Lan mỹ nhân ấm ức: "Người ta cũng chỉ muốn tiểu bảo bảo khỏe mạnh một chút thôi mà."
Thế là ta lập tức cấm điểm tâm trong cung của Lan mỹ nhân ba ngày, mặc nàng cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Diệu Quý phi một mình độc sủng mấy tháng, sắc mặt vẫn không thấy tốt hơn, không biết có phải vẫn còn đau lòng vì đứa bé đã mất hay không.
Hoàng mỹ nhân nói với ta, nha hoàn của nàng từng ở sau lưng lén lút mắng ta là độc phụ. Sau đó ta mới biết, ngoại trừ mấy phi tần mới đến này và người của Vĩnh Thọ cung ra, tất cả mọi người đều cho rằng là do ta sai khiến.
Cũng phải, lúc đó trong cung chỉ có ta và nàng, một tiểu cung nữ nhỏ bé có mấy lá gan mưu hại long tự, không phải ta thì còn là ai.
"Vậy tại sao các ngươi lại tin ta?" Ta hỏi các nàng.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta không yêu hoàng thượng.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, triều đình tuy có chút bất ổn, nhưng dưới sự khôn khéo của Lý Tu Dẫn vẫn trừ bỏ không ít nanh vuốt còn sót lại của tiền triều. Có điều, trong hậu cung lại có người không được an khang.
Người này chính là Thái hậu.
Thân thể Thái hậu ngày càng suy yếu, ta và Lý Tu Dẫn ngày đêm ở bên cạnh, hắn tan triều liền chạy đến Từ Ninh cung, ta và mấy phi tần quen mặt cũng hầu hạ từ sáng đến tối. Thái hậu cũng tự nói, bà sống không được bao lâu nữa.
Từ ngày đó, ta thường thấy Lý Tu Dẫn ở nơi không người một mình rơi lệ. Từ trước đến nay hắn đều thân cận với mẫu phi nhất, bất kể là khi nào.
"Oanh Oanh à, con phải nhanh chóng sinh hạ long tự cho hoàng đế..."
Ta không hiểu vì sao Thái hậu lại chấp nhất với chuyện này, Lý Tu Dẫn cũng không hiểu, chỉ cho là tâm nguyện trước khi lâm chung của Thái hậu.
Thái hậu cả đời thích nhất hoa mai, bà ra đi vào lúc hoa mai trước cung bà vừa mới hé nụ. Bà ra đi rất an ổn, khóe miệng còn treo nụ cười, nhưng ta lại thấy được nước mắt nơi khóe mắt bà.
Có phải vì được giải thoát rồi không?
Lý Giang thị ở Giang Nam, nhập cung năm mươi sáu năm, an nghỉ, ban hiệu Hiền Nhân Thái hậu. Trong cung treo lụa trắng, Lý Tu Dẫn hạ lệnh sai ba ngàn cung nữ đến miếu Thái Phúc cáo linh cho Thái hậu ba năm.
Thục phi nói, không bàn đến những chuyện khác thì Hoàng đế là một người con có hiếu. Thục phi lại nói, mấy hôm trước nàng đến Từ Ninh cung thăm người, Thái hậu còn làm cho đứa bé trong bụng nàng một chiếc mũ nhỏ.
"Bây giờ bà lại không thể nhìn thấy đứa bé trong bụng ta rồi..." Thục phi lau nước mắt.
Đêm đó từ Vĩnh Hòa cung của Thục phi trở về, phát hiện Lý Tu Dẫn ngồi trên bậc thềm trong cung ta, bên cạnh không có một người hầu nào. Ta đi tới, mặc hắn kéo lấy tay áo ta, vùi đầu vào vai ta.
Hắn nói: "Oanh Oanh, ta không còn mẫu thân nữa rồi."
Ừ, ta biết.
Ta cũng mất đi người thân luôn nắm tay ta giúp ta giải quyết ưu phiền, vừa là mẫu vừa là bằng hữu.
Lại ba tháng sau, Thục phi sinh rồi.
Chúng ta nghe tiếng khóc thét của Thục phi bên trong, lại nhìn từng chậu máu bưng ra mà chỉ có thể sốt ruột đứng ở bên ngoài.
Khoảng chừng qua bốn canh giờ, tiếng khóc của trẻ con vang vọng khiến những người đứng bên ngoài như chúng ta cảm động đến muốn khóc. Tựa như đứa bé bên trong không phải là con của hoàng thượng mà là con của chúng ta.
Là một tiểu hoàng tử, Lý Tu Dẫn vui mừng khôn xiết, đặt tên cho con là Lương Kỳ.
Thục phi nằm trên giường, không nhanh không chậm nói: "Thần thiếp vẫn cảm thấy, gọi Diêm Thiết tương đối dễ nghe!"
Lý Tu Dẫn bị nàng chọc cười: "Trẫm biết nàng vẫn còn nhớ chuyện trẫm phạt nàng chép sách, thế này đi, quốc khố có bao nhiêu bảo bối, nàng thích gì cứ việc lấy."
Chỉ nhớ sau đó, khi hắn đi rồi, Thục phi một mình lẩm bẩm: "Hắn cái gì cũng chịu cho, duy chỉ không chịu cho ta tấm chân tình."
Lan mỹ nhân không hiểu: "Nhưng tỷ tỷ lại không thích hắn."
Thục phi nghe vậy, chỉ cười khổ.
Dần dần, Tiểu Lương Kỳ lớn lên không còn nhăn nhó nữa, khuôn mặt ngày một tròn trịa, còn bi bô gọi chúng ta là mẫu phi. Ngay cả thầy dạy nghiêm khắc nhất trong cung cũng khen nó thông minh.
"Hoàng... Hoàng tra..."
Ta vội vàng bịt miệng Tiểu Lương Kỳ.
Lý Tu Dẫn không hiểu ra sao: "Vì sao không chịu gọi trẫm?"
Thục phi và Lan mỹ nhân đứng bên cạnh cười. Không đâu hoàng thượng, nó gọi ngươi đó.
Mà ta vì không muốn để các nàng làm hư Tiểu Lương Kỳ nên sau khi Lý Tu Dẫn phát hiện ra chuyện này, ta ngày đêm dạy nó gọi "Phụ hoàng", mấy ngày sau, cuối cùng nó cũng biết gọi, còn ta lại mọc thêm hai cái mụn trên mặt.
Rất nhanh đã đến gần Tết Nguyên Đán, chuyện bày tiệc trong cung khiến ta bận đến không thở nổi, may mắn khi ta sắp mệt lả thì Chu Diệu Nhân từ Vị Ương Cung bước ra giúp ta cùng nhau gánh vác.
Vì sao Chu Diệu Nhân lại đột nhiên hòa nhập với chúng ta như vậy? Điều này đều nhờ Tiểu Lương Kỳ.
Chuyện này phải kể từ nửa tháng trước. Hôm đó, bên ngoài vừa mới có tuyết, Tiểu Lương Kỳ liền đòi Thục phi ôm nó ra ngoài xem, bọc kín ba lớp trong ba lớp ngoài, chúng ta mới mang nó ra ngoài.
"Tuyết tuyết..."
Tiểu Lương Kỳ ê a ném tuyết chơi, Thục phi sợ nó lạnh tay, lập tức không cho hắn chơi nữa, thế là Tiểu Lương Kỳ bắt đầu khóc hu hu.
"Bốp!"
Ta cảm thấy trên người hơi đau, chỉ thấy váy áo dính đầy tuyết, còn Lan mỹ nhân ở đối diện ta cầm quả cầu tuyết cười cười.
"Lan Oánh Oánh, khá khen cho ngươi, dám đánh cả Hoàng hậu nương nương của chúng ta." Liễu Tiệp dư vừa nói vừa ném thêm một quả cầu về phía ta.
Tiểu Lương Kỳ vỗ tay cười khanh khách. Uổng công ta thương yêu ngươi như vậy.
"Lan Oánh Oánh, Liễu Đỗ Nhược, hai người các ngươi chờ đó cho ta!" Ta ngồi xổm xuống nặn một quả cầu tuyết siêu to ném về phía hai nàng.
Không ngờ, quả cầu tuyết khổng lồ này lại nện trúng người đi đường là Chu Diệu Nhân. Sức mạnh đột ngột khiến nàng ngã xuống đất. Tỳ nữ bên cạnh vội vàng đỡ nàng dậy, nàng đau đến mức nước mắt sắp trào ra.
"Là ai?" Chu Diệu Nhân nhìn về phía chúng ta, Liễu Tiệp dư và Lan mỹ nhân đồng loạt quay đầu đi, Thục phi tay ôm con nhỏ không tiện ném nàng. Chỉ có thể là ta thôi.