Lồng Chim Tước

Chương 19



Kết cục (Góc nhìn của Lan Oánh Oánh)

Hoàng hậu nương nương đã qua đời hai năm. Tên húy của người trở thành điều cấm kỵ trong cung. Hoàng thượng ngày càng trở nên nóng nảy bạo nộ, hạ chỉ cấm tuyệt không ai được phép nhắc đến nàng. Từ đó, chữ “Thu” thành điều cấm nói, mùa thu bị gọi là “Tây Lục”, “Oanh” cũng đổi làm “Tước”.

Hắn không hề lập Hậu. Tuy quần thần bất bình, song chỉ dám giận mà chẳng dám nói. Hắn còn cho người niêm phong Vĩnh Thọ cung, như thể Thu Oanh Oanh chưa từng tồn tại trên cõi trần này. Kẻ nào lỡ miệng nhắc ba chữ ấy, một khi truyền đến tai hoàng thượng, tất sẽ rước lấy cơn cuồng nộ. Thậm chí hắn cấm cả cung nữ mặc váy áo màu vàng nhạt, chỉ vì nhìn thấy sắc màu ấy là lại đau đầu đến khó chịu.

Mỗi lần Thục phi tỷ tỷ nhắc đến chuyện này đều tức giận đến mức đập bát ném chén, mắng Hoàng thượng là kẻ giả dối làm bộ đa tình, tự lừa mình dối người nhưng cuối cùng lại là kẻ phụ bạc.

Từ sau biến cố năm ấy, hậu cung chỉ còn lại ta, Thục phi và Hà Thanh Sanh. Hoàng thượng xa lánh ta cùng Thục phi, có lẽ bởi chúng ta nhắc nhở hắn về người đã khuất. Nhưng, một người có thể quên đi chỉ bằng cách cách không nhắc đến hay sao?

Tô Công công lén nói với chúng ta, đêm đêm hoàng thượng gặp ác mộng, trong mộng gọi tên hoàng hậu, tỉnh giấc rồi nổi trận lôi đình, đập phá trong cung, sau đó suốt cả đêm không sao chợp mắt.

“Vậy là xem như hắn hối hận rồi sao?” Ta hỏi Thục phi.

Tỷ tỷ chỉ nhấp một ngụm trà, khẽ thở dài, hỏi lại ta: “Muội có tin không? Nếu cho hắn chọn lại thì hắn vẫn sẽ làm như thế.”

Tâm tư hoàng thượng thế nào, chúng ta làm sao dò thấu?

Người thiếu ngủ vốn đã dễ giận, huống hồ là bậc đế vương vốn tính tình hung bạo. Chén bát vỡ chẳng còn giúp nguôi cơn giận, cuối cùng hắn cũng trút lửa hận lên kẻ đầu têu gây ra tấn bi kịch năm nào.

“Kết cục như hiện tại là điều ngươi mong muốn sao?”

Một đêm nọ, ta và Thục phi đến lãnh cung, gặp lại Hà Thanh Sanh. Nàng ta chẳng còn vẻ kiều diễm thuở xưa, chỉ ngồi trên chiếc đệm hương bồ phủ đầy bụi, ngẩng đầu nhìn chúng ta, nở nụ cười lạnh lùng.

“Những lời này nên để các ngươi tự hỏi chính mình. Đây chẳng phải là kết cục mà các ngươi muốn sao?”

Giờ phút ấy, ta và Thục phi cũng đã có thể điềm nhiên đối mặt với người từng phá tan những năm tháng đẹp đẽ của chúng ta.

Nghe ta nói vậy, nàng ta bật cười. Tiếng cười ban đầu khe khẽ rồi trở nên lớn dần, phút chốc như điên dại:

“Các ngươi tới để giết ta ư? Ha… thì ra cuối cùng cũng đến nước này rồi. Ngay cả Lý Tu Dẫn giờ đây cũng hận không thể gi.ết ch.ết ta, vậy thì chết dưới tay các ngươi cũng chẳng còn gì để oán than.”

Lúc ấy ta mới chú ý tới vết thương nơi má trái nàng ta, hẳn là bị hoàng đế hung hăng đánh. Nàng ta chỉ ngồi chứ không nằm, có lẽ vì sau lưng bị thương, chẳng thể dựa vào đâu được.

“Ngươi tưởng chúng ta cũng khát máu như ngươi sao?” Thục phi cười lạnh, hỏi:

“Ta vẫn không hiểu, vì điều gì mà ngươi lại hãm hại hoàng hậu? Chẳng lẽ vì nàng không đủ tốt với ngươi? Hay vì ngươi đố kỵ nàng được sủng ái?”

Hà Thanh Sanh liếc nhìn chúng ta đầy khinh miệt, bật cười:

“Các ngươi tưởng ta là loại nữ nhân ngu ngốc như Chu Diệu Nhân, trong đầu chỉ toàn ghen tuông đố kỵ hay sao? Lý Tu Dẫn ép ta vào cung khiến ta phải chia lìa người ta yêu. Vì sao ta không thể khiến hắn cũng nếm trải mùi vị ly biệt ấy?”

“Ta vốn không định hại Thu Oanh Oanh. Nhưng là… Lý Tu Dẫn thay lòng đổi dạ! Hoàng hậu à… ngươi cũng đừng trách ta, chỉ là… ngươi xui xẻo thôi… ha ha ha ha ha…”

Tiếng cười của nàng ta vừa lạnh lẽo vừa thê lương, khiến ta chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay tức khắc. Nhưng nhìn nàng ta như vậy, trong lòng vừa phẫn nộ lại cũng dấy lên chút xót xa.

“Lẽ nào bất hạnh của bản thân lại là lý do chính đáng để tổn thương người khác?” Rời khỏi lãnh cung, lòng ta nặng trĩu. Trong đầu hiện lên dáng vẻ non nớt của Hà Thanh Sanh thuở mới nhập cung.

“Chỉ là lựa chọn khác nhau mà thôi,” Thục phi khẽ nói, “Muội còn nhớ Liễu tỷ tỷ không? Năm xưa nàng cũng bị chia cách với người thương bởi cung tường, nhưng nàng chưa từng oán trách ai. Suy cho cùng, vẫn là Hà Thanh Sanh không thể thoát khỏi ngõ cụt trong lòng mình.”

Nhắc đến Liễu tỷ tỷ, lòng ta lại xót xa.

Con trai Lương Hoài của nàng nay đã tám tuổi, thông tuệ văn chương thi họa, ngày ngày theo sau Lương Kỳ đọc thơ học chữ. Trong số huynh đệ, hai đứa nó là thân thiết nhất.

“Thục phi tỷ tỷ, ta vẫn hay nghĩ… nếu Hoàng hậu nương nương còn sống, cung cấm này hẳn sẽ náo nhiệt hơn nhiều.” Ta vốn thích náo nhiệt, rất yêu khoảng thời gian Hoàng hậu nắm tay ta, đút ta ăn bánh hoa quế.

“Có thể là vậy,” Thục phi ngẩng đầu nhìn trời đêm, “Nhưng với Oanh Oanh mà nói, sống là bị trói trong chốn cung cấm. Nay nàng mất rồi, có lẽ… lại là một kiểu tự do.”

Đêm nay, sao cũng chẳng phủ đầy trời.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com