Tháng ba mùa xuân, ta vào cung gặp Hoàng hậu, bà ấy cũng không trách ta chuyện náo loạn hôm đó, chỉ hỏi ta một câu:
"Linh Động, con thích Tu Minh không?"
Lý Tu Minh là Tam hoàng tử, là con trai của bà ấy. Ta không thích, bởi vì hắn luôn bắt nạt Lý Tu Dẫn.
Nhưng ta vẫn nói: "Thích ạ, con không chỉ thích Tam điện hạ, con còn thích Nhị điện hạ và Đại hoàng tử nữa, sao vậy ạ?"
Hoàng hậu cho rằng ta không hiểu, liền không hỏi nữa. Ta làm sao có thể không hiểu. Bọn họ đều nghĩ đến chuyện cưới ta đấy chứ.
"Có lẽ ta nên tìm một gia đình bình thường thì hơn."
Đêm đó, Lý Tu Dẫn và ta ngồi trên nóc nhà ngắm trăng, ta nói với hắn.
"Ừ, tính tình như ngươi, hợp với những gia đình bình thường nhất." Hắn vừa nói vừa vu.ốt ve cái túi thơm đeo bên hông, đó là lễ vật đáp lễ mà Chu cô nương tặng hắn.
"Ngươi thấy Thẩm Lâm Xuyên thế nào?"
Câu nói của Lý Tu Dẫn suýt chút nữa khiến ta ngã từ trên nóc nhà xuống.
"Ngươi, ngươi, ngươi nói gì vậy, nói bậy bạ gì đó, hắn sao có thể..." Ta không biết vì sao lại lắp bắp.
"Ngại ngùng rồi à." Lý Tu Dẫn cười gian xảo.
Ta không thèm để ý đến hắn nữa, nhưng trong đầu quả thật hiện lên khuôn mặt của Thẩm Lâm Xuyên. Nói ra thì, hai ngày trước hắn còn mang hạt dẻ đến cho ta nữa.
"Oanh Oanh, ta muốn cưới Diệu Nhân." Lý Tu Dẫn đột nhiên nói.
"Nhưng mà, Chu đại nhân chỉ là một quan ngũ phẩm, hoàng thượng có đồng ý không?" Ta lo lắng hỏi.
Lý Tu Dẫn lắc đầu: "Không biết. Vậy còn ngươi? Ngươi nghĩ, phụ hoàng sẽ để ngươi gả cho người bình thường sao? Ngươi xem hắn thích ngươi như vậy."
Ta thở dài: "Đúng vậy, hôm nay hoàng mẫu phi của ngươi còn hỏi ta có thích Tam ca của ngươi không nữa."
Một vầng trăng tròn, hai người sầu thảm.
...
Quan hệ giữa Lý Tu Dẫn và Chu cô nương ngày càng thân mật, thường lén lút quấn quýt lấy nhau mỗi khi chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi.
"Ôi dào, được chưa hai người các ngươi." Ta chua xót nói, "Hoặc là hai người công khai đi, hoặc là đừng có sáp rạp như vậy, thật là."
"Ngươi ghen tị à?"
Cái bộ mặt của Lý Tu Dẫn thật đáng ăn đòn. Ghen tị cái búa ấy! Bản tiểu thư động một ngón tay thôi là có cả đống nam nhân theo sau rồi có biết không?
Nhưng mà... vẫn có chút ghen tị.
"Dừng dừng dừng!"
Ngay lúc ta đang kể say sưa thì Liễu tiệp dư cắt ngang ta. Làm gì vậy? Người ta còn đang chìm đắm trong những hồi ức tươi đẹp mà.
"Không phải nói kể chuyện tình yêu của Hoàng thượng và Chu Diệu Nhân sao? Tình yêu đâu?" Nàng nghe ta nói nửa ngày, hóa ra không phải cái nàng muốn nghe.
"Đây không phải là chuyện tình yêu sao?" Ta hỏi.
"Chúng ta muốn nghe hai người họ yêu nhau và đến với nhau như thế nào! Người nói toàn là chuyện cũ rích thôi." Liễu tiệp dư và Lan mỹ nhân thống nhất chiến tuyến.
Ta thở dài: "Chuyện của đôi trẻ ta làm sao mà biết rõ được, ta chỉ biết Lý Tu Dẫn vừa gặp đã yêu nàng, điên cuồng theo đuổi Chu Diệu Nhân một thời gian, hai người mới hiểu rõ lòng nhau, sau đó Tiên đế ban hôn cho ta và Lý Tu Dẫn, hắn tức giận, nửa năm sau lại cưới Chu Diệu Nhân làm Lương đệ."
"Vậy người cứ thế mà cam tâm tình nguyện gả cho Hoàng thượng sao?"
Ta im lặng rồi nhỏ giọng nói: "Không, không cam tâm tình nguyện."
Bởi vì lúc đó giữa ta và Thẩm Lâm Xuyên đã xảy ra một vài chuyện, chúng ta suýt chút nữa đã thành thân rồi. Chỉ là vào ngày hắn đến cầu hôn, ta lại bị Tiên đế chỉ hôn.
"Thôi, chuyện năm xưa không nhắc lại nữa." Ta có chút buồn ngủ.
Liễu tiệp dư và Lan mỹ nhân cũng không định hỏi thêm nữa, lại trò chuyện một lúc rồi rời đi. Ta nhìn vầng trăng ngoài kia, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi sầu muộn.
Nửa đêm, ta ngủ mơ màng, liền cảm thấy có người nói chuyện bên tai ta rồi cứ thế đè lên ta.
"Oanh Oanh, Oanh Oanh..." Ta nghe thấy Lý Tu Dẫn gọi tên ta hết lần này đến lần khác.
Ta khó chịu vô cùng, muốn đẩy hắn ra nhưng đổi lại chỉ là những nụ hôn rơi xuống như mưa.
"Hoàng thượng, ngươi..."
Hắn dùng môi ngăn ta nói, hai bàn tay không ngừng sờ soạng khắp người ta. Ta cũng thần trí mơ hồ, chẳng phân biệt được đông tây nam bắc. Chỉ nhớ trước khi thiếp đi, ta nghe hắn nói:
"Oanh Oanh, chúng ta sinh một đứa con đi."
Chuyện này sao có thể!
Hôm sau ta tỉnh dậy, Lý Tu Dẫn đã sớm rời đi, ta buồn bực ngồi trên ghế. Ai muốn sinh con với hắn chứ? Dù sao ta cũng không sinh.
Một lát sau, Thục phi, Liễu tiệp dư và Lan mỹ nhân đến thỉnh an, ta chỉ vào Liễu tiệp dư và Lan mỹ nhân mắng một trận: "Tối hôm qua ai bảo hai người đi? Không đi thì đã không có chuyện này rồi!"
Hai người ngơ ngác, không biết mình làm sai cái gì mà bị ta mắng.
Mà đêm hôm đó, Lý Tu Dẫn lại đến. Hắn dường như rất nóng lòng muốn ta nhanh chóng sinh cho hắn một đứa con. Ta bị hắn giày vò đến không chịu nổi, thế là đến đêm thứ ba ta giữ Liễu tiệp dư và những người khác lại.
Quả nhiên, Lý Tu Dẫn lại đến, khi bước vào nhìn thấy một đám phi tần chúng ta ngồi đó cắn hạt dưa, trên mặt hắn viết rõ hai chữ "ngơ ngác".
"Hoàng thượng, cùng tham gia không?" Thục phi lên tiếng mời hắn.
Lý Tu Dẫn: ...
"Trẫm muốn ngủ cùng Hoàng hậu." Hắn nói.
Lan mỹ nhân khoác tay ta: "Thần thiếp cũng muốn ngủ cùng hoàng hậu nương nương."
Lan mỹ nhân, đợi chuyện này qua đi, ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi thật nhiều. Mấy cặp mắt đều đổ dồn về phía hắn, ta cũng ra vẻ "ta cũng rất muốn ngủ với ngươi, nhưng ta thực sự không thể, thật tiếc quá" .
Nhưng hắn là ai chứ, hắn là Lý Tu Dẫn, còn có cái bẫy nào mà hắn không giải được sao?
Lý Tu Dẫn: "Hoàng hậu, nói chuyện xong thì đến Vĩnh An cung."
Ta: ...
Lần này, tất cả mọi người đều hết cách.
Lan mỹ nhân vỗ vai ta, nặng nề nói: "Nương nương, trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn đi đi, ta sẽ giúp người chăm sóc điểm tâm trong cung."
Ta đành phải đi. Khi đến nơi, Lý Tu Dẫn đang đợi ta ở cổng cung.
"Hoàng thượng." Ta hành lễ với hắn, chỉ thấy hắn đuổi hết đám thị tỳ bên cạnh đi rồi nắm lấy tay ta, nói: "Oanh Oanh, chúng ta đi ngắm trăng."