Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 48: Chị cũng tìm được em



Cô bé sinh ra trong một gia đình đơn thân không mấy giàu có nhưng gia giáo nghiêm khắc, từ nhỏ đã phải chịu sự quản lý vô cùng khắc nghiệt.

 

Trong chuyện học hành, mẹ nàng đặt ra yêu cầu cực kỳ cao, trong trường lớn nhỏ bao nhiêu kỳ thi, chỉ cần nàng không phải là người đứng đầu, về nhà liền bị đánh.

 

Mẹ nàng vẻ mặt nghiêm khắc trách mắng nàng, nói bản thân đã hao phí bao nhiêu tâm huyết vào nàng, mà nàng lại đến cả chút kỳ vọng này cũng không thể đạt được.

 

Mỗi lần mẹ nàng giận dữ đánh nàng, sau khi bình tĩnh lại, lại sẽ khóc thút thít trước mặt nàng, nói với nàng, con đừng oán mẹ, mẹ chỉ là mong con thành rồng thành phượng, con cứ phải bị đánh mới nhớ lâu, con nhất định phải thi đậu đại học, trở nên nổi bật.

 

Sau này cô bé thi đậu vào một trường đại học hàng đầu ở thủ đô, nhận được giấy báo trúng tuyển đúng vào ngày Tết Đoan Ngọ.

 

Mẹ cô bé cầm giấy báo trúng tuyển vô cùng vui mừng về nhà, lại nghe thấy từ trong phòng con gái truyền ra tiếng hát kỳ lạ, bà đẩy cửa bước vào, phát hiện con gái đã ngã xuống giường, không còn nhịp tim và hơi thở.

 

Đầu giường đặt một chiếc radio cũ kỹ, đang lặp đi lặp lại một bài đồng dao.

 

Là giọng của con gái bà, giai điệu đơn giản, đứt quãng, nghe vào tai lại khiến người sởn tóc gáy.

 

Mẹ ơi, mẹ ơi.

 

Hãy dạy dỗ con như hồi còn bé.

 

Nhốt con trong căn phòng nhỏ tối đen,

 

Biến con thành công cụ để mẹ khoe khoang.

 

Mẹ ơi, mẹ ơi.

 

Sao mẹ không đánh con?

 

Ngày hội vui vẻ, mẹ ơi.

 

Mẹ có thích món quà con tặng không?

 

Đinh linh linh —— đinh linh linh ——

 

Người phụ nữ bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn trần nhà đen kịt thở d ốc từng ngụm.

 

Mặt cô trắng bệch, thái dương ướt đẫm mồ hôi lạnh, áo ngủ trên người cũng đã ướt đẫm mồ hôi, một hồi lâu sau mới thoát ra khỏi bầu không khí áp lực kh ủng bố trong giấc mơ.

 

Giấc mơ kỳ quái khó hiểu này, thật là đáng sợ.

 

Điện thoại di động bên gối vẫn rung, trong bóng đêm tĩnh lặng có vẻ đặc biệt đột ngột, hơn nữa ồn ào.

 

Lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, đầu ngón tay tê dại, cầm điện thoại lên bị trượt xuống, không cầm chắc, vô tình ấn vào loa ngoài.

 

Sau tiếng "tút" ngắn ngủi, tiếng gầm gừ giận dữ của người đàn ông từ ống nghe truyền ra: "Nhan Sơ có phải ở chỗ cô không?!"

 

Không đợi Tô Từ trả lời, người bên kia giận dữ quát: "Tô Từ, tôi cảnh cáo cô, cô dụ dỗ học sinh vị thành niên bỏ trốn là phạm pháp! Cô tốt nhất nhanh chóng đưa Tiểu Sơ về cho chúng tôi!"

 

Nhan Sơ bỏ trốn khỏi nhà?

 

Tô Từ vén chăn ngồi dậy, cảm giác thái dương đau nhói từng cơn, liên tưởng đến giấc mơ kỳ quái vừa rồi, lòng nàng hoảng hốt.

 

"Nhan tiên sinh đừng vội, có gì từ từ nói, bạn học Nhan đích xác không ở chỗ tôi." Người phụ nữ dùng sức xoa ấn giữa mày, xua đi mệt mỏi bao trùm trên người, kìm nén hoảng hốt, giọng ngày càng bình tĩnh, "Vì sao bạn học Nhan lại bỏ nhà ra đi? Người nhà đã tìm kiếm xung quanh chưa?"

 

Có lẽ giọng điệu của người phụ nữ không giống nói dối, giọng Nhan Đình Việt ngừng lại, nghi ngờ nói: "Tiểu Sơ thật sự không đến chỗ cô sao?"

 

"Không có." Tô Từ bất đắc dĩ, "Em ấy đi khi nào?"

 

"Chiều nay, thừa lúc mẹ nó ngủ trưa lén thu dọn đồ đạc đi rồi, đến bây giờ vẫn chưa về! Người thân bạn bè đều nói chưa thấy nó!" Nhan Đình Việt nổi trận lôi đình, "Nó sẽ đi đâu chứ?!"

 

Đối mặt với thái độ giận dữ của Nhan Đình Việt, người phụ nữ không hề nao núng: "Tôi sẽ nghĩ cách, anh trước gọi điện thoại hỏi trường học xem, có phải em ấy lén về trường không, tôi cũng hỏi bạn học của em ấy xem có ai liên lạc với em ấy không."

 

"Nếu thật sự không tìm thấy, thì đến đồn công an hỏi xem, bất quá với tình huống này, Tiểu Sơ mất tích chưa đủ 48 tiếng, có lẽ không thể lập án, chỉ có thể tự chúng ta tìm kiếm trước."

 

Cô vừa trả lời vừa bật đèn phòng ngủ, đứng dậy mặc quần áo, đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục: "Nhan tiên sinh, anh yên tâm, nếu tìm được em ấy, tôi sẽ gọi điện thoại báo lại cho anh chị."

 

Nhan Đình Việt cũng không hoàn toàn tin tưởng cô, trước khi cúp điện thoại còn buông lời cay đắng: "Cô tốt nhất đừng giấu giếm chúng tôi, nếu chúng tôi phát hiện ra cô chứa chấp nó, chúng tôi sẽ không để yên cho cô đâu!"

 

Nói xong, ông ta không chút do dự cúp máy.

 

Tô Từ ngồi bên mép giường, suy nghĩ có chút hỗn loạn, hai ba phút sau, cô hơi bình tĩnh lại, một lần nữa cầm điện thoại lên, trước tiên liên hệ với chủ nhiệm lớp của Nhan Sơ, sau đó gọi điện thoại cho Lý Cầm.

 

Không nói Nhan Sơ bỏ trốn khỏi nhà, chỉ bóng gió hỏi xem Nhan Sơ có tìm đến họ không.

 

Câu trả lời nhận được đều là phủ định.

 

Lòng người phụ nữ trống rỗng, như chậm đi một nhịp, sau đó mới cảm thấy kinh hoảng.

 

Hỏi một vòng không có kết quả, thời gian đã gần nửa đêm, người phụ nữ bất đắc dĩ, đành phải gọi lại cho Kỳ Nhược Nghi.

 

Giữa đêm khuya thế này, một cô bé 17 tuổi sẽ đi đâu?

 

*

 

Phong cảnh trấn nhỏ đẹp đẽ, gió đêm ấm áp.

 

Nhan Sơ không mặc áo ngủ, vẫn là bộ quần áo mặc khi ra khỏi nhà ban ngày.

 

Nàng ngồi trên bệ cửa sổ nhà trọ, nhìn ra xa bầu trời xám xịt và cảnh đêm rực rỡ ánh đèn dưới màn trời.

 

Có kinh nghiệm ác mộng lần trước, một mình ở bên ngoài, ban đêm nàng không dám chạy loạn khắp nơi, cửa phòng trên dưới đều cài then cửa chống trộm nhỏ.

 

Nàng hiểu rõ cha mẹ mình, biết Nhan Đình Việt và Hà Bình chắc chắn sẽ liên hệ Tô Từ, Tô Từ cũng không có khả năng giấu giếm họ mà chứa chấp nàng.

 

Người đánh cờ với nàng chính là ba mẹ của nàng, nàng rời khỏi nhà một mình phiêu bạt không phải vì muốn có được sự đồng tình của người phụ nữ kia, nàng không muốn làm phiền Tô Từ, càng không muốn mang đến cho Tô Từ áp lực vô cớ, khiến người phụ nữ nhìn thấy sự vụn vặt và khó khăn phía sau nàng.

 

Cho nên nàng căn bản không đến Phụ Đô, tính toán mượn kỳ nghỉ ngắn ngủi này đi đây đi đó một chút, nhìn ngắm.

 

Cái trấn cổ kính gần quê nhà này chính là trạm dừng chân đầu tiên của nàng.

 

Bên cửa sổ đặt một giá vẽ, trên đó kẹp một bức phác họa tĩnh vật mới vẽ xong, nét bút mới lạ non nớt, đại khái có thể nhìn ra được, vẽ một con sông nhỏ, trên sông có một cây cầu đá, đầu cầu có bia, là biểu tượng của trấn nhỏ này.

 

Nhan Sơ khi còn nhỏ từng học lớp năng khiếu, học vẽ tranh, có nền tảng hội họa nhất định, tuy rằng nàng rất thích vẽ, thầy cô đều nói nàng có năng khiếu, nhưng cha mẹ nàng chỉ cho nàng thi lấy chứng chỉ cầm học để thêm điểm rồi không hề cho nàng đào tạo sâu hơn, coi như bỏ dở giữa chừng.

 

Hiện tại khó được tự do thoải mái, trên đường đến trấn nhỏ vừa khéo thấy cửa hàng văn phòng phẩm bên ngoài bày giá vẽ, nàng liền hứng khởi, mua một giá vẽ có móc treo, đi đến đâu vẽ đến đó, vẽ giống hay không không quan trọng, chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ tự tại là được.

 

Nhan Sơ ở lại trấn hai ngày, đi khắp trong ngoài cái trấn nhỏ không lớn này, vẽ mười mấy bức ký họa, sau đó vào sáng ngày thứ ba, đeo ba lô, xách theo giá vẽ bước lên hành trình đến trạm tiếp theo.

 

Khi rời khỏi nhà, nàng mang theo hai ngàn tệ tiền tiêu vặt mà nàng đã lén lút tích cóp từ nhỏ đến lớn.

 

Nhan Sơ giỏi tổng kết và suy nghĩ, phát hiện và giải quyết vấn đề cốt lõi nhất, đưa ra quyết định này, trong lòng nàng đã có kế hoạch rõ ràng.

 

Tuổi của nàng ở ranh giới giữa trưởng thành và chưa trưởng thành, nàng suy nghĩ nhiều hơn, cân nhắc cũng lâu dài hơn so với phần lớn bạn bè cùng lứa.

 

Nàng hiểu rõ đối với nàng, thứ chí mạng nhất là nguồn kinh tế, rời khỏi nhà, rời khỏi cha mẹ, vứt bỏ không chỉ việc học, mà còn cả cuộc sống an ổn từ trước đến nay.

 

Tương lai tất cả đều là bất định, từ nay không còn ai gánh vác nguy hiểm cho nàng, nàng phải trả giá cho sự "liều lĩnh" và "ngu ngốc" của mình.

 

Nhưng trong mắt nàng, không có khó khăn nào không thể vượt qua.

 

Chờ đến khi tiền trên người tiêu hết, nàng sẽ không đi nữa, ở lại cái nơi có duyên với nàng mà đâm chồi nảy lộc.

 

Trên đời này có rất nhiều người vị thành niên phiêu bạt khắp nơi dựa vào đôi tay mình nỗ lực sống sót, sau này chẳng qua là thêm một mình nàng.

 

Cuộc sống có lẽ tàn khốc, có lẽ sẽ mài mòn góc cạnh của nàng khiến nàng hối hận, có lẽ quãng đời còn lại nàng sẽ gặp nhiều trắc trở, cũng có lẽ, nàng sẽ gặp phải đủ loại lòng người hiểm ác, trải qua nguy hiểm và khó khăn.

 

Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy tự do.

 

Nhan Sơ xách theo giá vẽ mới mua đứng bên đường chờ xe, đêm qua mưa, trên con đường đất đỏ ngoài trấn có rất nhiều vũng nước.

 

Một chiếc xe hơi màu trắng dính đầy bùn đất đi ngang qua trước mặt Nhan Sơ, thu hút ánh mắt nàng, nàng cảm thấy chiếc xe này quen mắt, nhìn thân thiết, liền không khỏi nhìn thêm hai lần.

 

Chỉ là nàng liếc mắt nhìn lại, chiếc xe kia lại dừng lại ở ven đường đối diện.

 

Biển số xe phía sau dính bùn, hơi bẩn, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phân rõ dãy số.

 

Nhan Sơ bỗng nhiên sững người.

 

Cửa xe ghế lái mở ra, người phụ nữ bước xuống xe, vội vã nhìn xung quanh.

 

Vừa lúc gặp một chiếc Minibus màu trắng dừng lại đón khách, vừa vặn che khuất tầm mắt người phụ nữ.

 

Minibus dừng lại trong chốc lát, rất nhanh sẽ rời đi, vừa rồi cô ấy thoáng thấy cô bé, đoán được phần lớn sẽ lên chuyến xe này.

 

Người phụ nữ đóng cửa xe, bất chấp đất đầy vũng nước, vội vã băng qua con đường đất đỏ, những vũng nước làm bẩn đôi giày cao gót dưới chân cô, chỉ sợ mình chậm chân một chút, sẽ bỏ lỡ lần gặp gỡ khó khăn này.

 

Động cơ phát ra tiếng nổ buồn bã, chiếc Minibus màu trắng không đợi cô ấy đến đã quyết đoán rời đi.

 

Tài xế không hề tỏ ra chút đồng tình nào với hành khách đến muộn, dù nghe thấy tiếng gọi của người phụ nữ, anh ta cũng làm ngơ phóng doi.

 

Người phụ nữ đỡ đầu gối thở dài, bộ trang phục chỉnh tề của cô ấy hoàn toàn không phù hợp với phong cảnh trấn nhỏ, nhìn qua, tựa như vừa từ một hội nghị nào đó xuống, đến thay quần áo cũng không kịp.

 

Chiếc Minibus hoàn toàn khuất dạng, người phụ nữ ôm chút may mắn còn sót lại nhìn về phía ven đường, bất ngờ chạm phải một ánh mắt trong veo.

 

Cô bé một mình đứng đó, không lên chiếc Minibus vừa rồi.

 

Trong mắt nàng tràn đầy vẻ không thể tin, khẽ mím môi giật giật, ngập ngừng, lại không thốt nên lời.

 

Cho đến khi gương mặt vốn luôn bình tĩnh của người phụ nữ từ lo lắng đến bất ngờ, rồi chuyển sang kinh hỉ, vội vã bước đến trước mặt nàng.

 

Trong vài bước ngắn ngủi này, vẻ mặt người phụ nữ dần dịu lại, không giận dữ, cũng không chất vấn, giọng nói trước sau như một ôn nhu, nhẹ nhàng nói với nàng: "Tiểu Sơ, cuối cùng chị cũng tìm được em."

 

Cô khẽ mỉm cười, lớp trang điểm vội vã còn sót lại không che được vẻ mệt mỏi, có thể thấy mấy ngày nay cô không được nghỉ ngơi tốt.

 

Nhan Sơ ngơ ngác nhìn cô, một hồi lâu mới khẽ gọi: "... Chị Tô."

 

Lời còn chưa dứt, chóp mũi bỗng dưng cay xè, hốc mắt cũng nóng rát, không kìm được nước mắt, những giọt nước mắt tròn xoe đột nhiên trào ra, lã chã rơi xuống gò má trắng nõn của nàng.

 

Nàng vội vàng cúi đầu, trong tầm mắt mơ hồ, mũi giày cao gót của người phụ nữ vệt đất đỏ thành một bóng xám xịt.

 

"Thực xin lỗi." Giọng nức nở của cô bé rất thấp rất thấp, lòng đột nhiên thắt lại, hối hận, áy náy, một loạt cảm xúc phức tạp bất ngờ ập đến không kịp phòng bị.

 

Nàng nghĩ đến Nhan Đình Việt và Hà Bình có lẽ sẽ đi tìm người phụ nữ gây phiền phức, nhưng không ngờ rằng, Tô Từ cũng sẽ lo lắng như vậy.

 

———

 

Editor: Đọc truyện mà đồng cảm với Nhan Sơ sâu sắc :((( nhà mình cũng khó cỡ này, chỉ quan tâm việc học thôi, thi mà đc hạng nhì thì về cũng bị la mà hạng nhất thì cũng ko được khen. Thêm quả người ngoài nói thì tin mà không nghe người nhà giải thích 😔


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com