Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 44: Cậu đúng là quá vô tình



Sáng thứ hai, Lý Cầm không đến trường học báo danh.

 

Nhan Sơ ban đầu nghĩ rằng bạn chỉ đến muộn, nên không để bụng, kết quả bạn học Lý cả buổi sáng cũng không thấy.

 

Trước đây giữa các tiết học lớn, Lý Cầm luôn đến làm ồn ào, hôm nay lại yên tĩnh lạ thường. Nhan Sơ thuận lợi kết thúc buổi sáng, trước khi đến nhà ăn đã ghé qua văn phòng, tìm chủ nhiệm lớp hỏi vì sao bạn học Lý không đến trường.

 

"Lý Cầm bị bệnh rồi." Thầy Chu nói với Nhan Sơ, "Sáng nay gọi điện thoại đến xin nghỉ một tuần."

 

Nhan Sơ cảm thấy vô cùng kinh ngạc: "Một tuần? Lâu vậy ạ? Bạn ấy bị sao vậy?"

 

Thầy Chu cũng rất bất đắc dĩ: "Nghe nói là viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật."

 

Ra khỏi văn phòng, Nhan Sơ có chút ngơ ngác. Chiều hôm qua gặp Lý Cầm bạn vẫn còn khỏe, hôm nay đột nhiên đã nằm viện.

 

Ăn trưa xong phải về ký túc xá nghỉ ngơi, Nhan Sơ gọi điện thoại cho Lý Cầm, muốn hỏi thăm tình hình cụ thể.

 

Tuy rằng Nhan Sơ có mối quan hệ bạn bè không tệ, nhưng bạn bè thân thiết thổ lộ tâm tình không nhiều lắm. Lý Cầm xem như một trong số những người bạn tốt nhất của nàng, nàng tự nhiên quan tâm đ ến sức khỏe của bạn.

 

Điện thoại thông, reo nửa ngày mà không ai bắt máy.

 

Nhan Sơ thầm nghĩ có lẽ Lý Cầm vẫn đang nghỉ ngơi không tiện nghe điện thoại. Đến buổi tối sau giờ tự học, nàng lại gọi một cuộc nữa, kết quả vẫn giống như giữa trưa, vẫn không ai nghe.

 

Điện thoại không gọi được, có lẽ Lý Cầm nằm viện căn bản không mang điện thoại bên người. Nhan Sơ không kiên trì nữa, yên ổn đi học.

 

Một tuần thời gian thoáng chốc trôi qua, nhiệt độ không khí dần dần ấm lên. Những cây rụng lá mùa đông sau đầu xuân đều bắt đầu mọc ra những mầm non xanh biếc, lơ lửng trên những cành khô, lấm tấm điểm xuyết.

 

Chiều thứ sáu sau tiết cuối cùng, Nhan Sơ lại gọi điện thoại cho Lý Cầm, lần này cuối cùng cũng thông.

 

"Tớ nghe thầy Chu nói cậu bị viêm ruột thừa nằm viện, có nghiêm trọng không?" Nhan Sơ cầm ống nghe, dây điện thoại quấn hai vòng quanh ngón tay nàng.

 

Giọng Lý Cầm không còn tinh thần như trước, nghe có vẻ hơi mệt mỏi: "Một ca phẫu thuật nhỏ thôi, không vấn đề lớn, đã cắt chỉ rồi, tuần sau có thể đi học bình thường."

 

"Vậy cậu vẫn còn ở bệnh viện sao?" Nhan Sơ hỏi, "Có cần tớ đến thăm cậu không?"

 

Bạn học Lý nghe vậy cười, khôi phục chút sức lực, nâng cao giọng: "Cần chứ, đương nhiên cần rồi. Mai tớ xuất viện, cậu đến đón tớ đi, sau đó đến nhà tớ ăn trưa."

 

"Được." Nhan Sơ sảng khoái đồng ý.

 

Cúp điện thoại, nàng lại thuần thục ấn một dãy số, kiên nhẫn chờ đối phương bắt máy.

 

"Tiểu Sơ? Tan học rồi à?"

 

Giọng nữ dịu dàng vang lên, Nhan Sơ nghe vào tai, khóe miệng liền không tự chủ được cong lên: "Vâng, nhưng buổi tối còn phải đi tự học. Chị Tô ăn tối chưa ạ?"

 

"Đang định đi." Ống nghe truyền đến tiếng ghế di chuyển, Tô Từ vừa kết thúc một giai đoạn công việc, đi ra khỏi văn phòng, mỉm cười hỏi cô bé: "Hôm nay lại có chuyện gì mà gọi điện thoại cho chị vậy?"

 

Mỗi lần trò chuyện, Nhan Sơ luôn có thể tìm được đề tài để tán gẫu với Tô Từ. Lâu dần, người phụ nữ cũng quen với cách giao tiếp như vậy, đôi khi cũng sẽ thoải mái mở lời như thế này.

 

"Không có gì quan trọng ạ." Cô bé ở đầu dây bên kia nhỏ giọng trả lời, "Nghe nói Lý Cầm bị bệnh, đang nằm viện, mai em định đến bệnh viện thăm bạn ấy."

 

Lúc này Tô Từ mới biết Lý Cầm bị bệnh, có chút kinh ngạc, nhưng cách Nhan Sơ nói chuyện này với cô, lại có vài phần ý vị báo cáo lịch trình.

 

Sau khi Nhan Sơ nói xong, hỏi cô: "Chị Tô mai có rảnh không ạ?"

 

Thì ra là đợi ở đây.

 

Người phụ nữ bật cười, trả lời nàng: "Không khéo, mai chị phải đi công tác."

 

"Đi thủ đô ạ?" Cô bé hỏi dồn.

 

Tô Từ gật đầu: "Ừ."

 

"Vậy thì không còn cách nào rồi, vốn định rủ chị Tô đi thăm Lý Cầm cùng nhau." Nhan Sơ thản nhiên nói ra kế hoạch của mình, tuy rằng tiếc nuối nhưng rất hiểu chuyện không biểu lộ ra ngoài, chỉ nói, "Chị Tô cố gắng công tác nhé, chúc chị mọi việc thuận lợi!"

 

Ống nghe truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của người phụ nữ, đồng ý với lời chúc chân thành của cô bé: "Được."

 

Nhan Sơ thích nghe giọng Tô Từ, luyến tiếc cúp máy, lại kéo người phụ nữ trò chuyện một lát, khống chế thời gian không quá mười phút, chưa đã thèm nhưng lại cảm thấy mãn nguyện mà kết thúc cuộc trò chuyện.

 

Gần đây Phụ Đô mưa nhiều, thứ bảy cũng là một ngày mưa dầm, nhiệt độ không khí tương đối thấp. Nhan Sơ sáng sớm ra cửa mang theo ô, nhìn bầu trời âm u ở cổng trường, thầm nghĩ thời tiết quỷ quái này, không biết có ảnh hưởng đến việc Tô Từ ra ngoài không.

 

Mưa xuân không vội, nhưng khi hè đến lại rất dày, nếu không che ô, rất dễ bị ướt tóc và quần áo.

 

Tuy rằng nhiệt độ không khí đã bắt đầu ấm lên, nhưng vẫn phải đề phòng cái lạnh tháng ba, nếu không chú ý rất dễ bị cảm lạnh.

 

Thể chất Nhan Sơ không tốt, năm trước mùa đông bị bệnh mấy lần, ở phương diện này phải cẩn thận hơn.

 

Nàng đón xe buýt ở ngoài cổng trường, đi thẳng đến bệnh viện thành phố. Hôm qua đã hỏi rõ phòng bệnh của Lý Cầm ở tầng mấy, nên khi đến bệnh viện liền lập tức đi đến tòa nhà của bệnh viện.

 

Bệnh viện lúc nào cũng đông người, cuối tuần lại càng đông, huống chi đang giữa lúc giao mùa đầu xuân, người bệnh gần đây nhiều hơn bình thường một chút. Khi Nhan Sơ đến, đại sảnh khu nội trú người đi lại tấp nập, thang máy chưa từng rảnh.

 

Nàng đi qua đại sảnh tầng một khu nội trú, định đi bộ lên lầu, bất ngờ phát hiện lan can cầu thang thoát hiểm bị hỏng, đang sửa chữa.

 

Bất đắc dĩ, nàng chỉ phải quay lại đại sảnh xếp hàng chờ thang máy.

 

Cửa thang máy mở ra, vài người lục tục bước ra, Nhan Sơ nhích lên vài bước, đến cửa thang máy, vô cùng bất ngờ thấy một gương mặt quen thuộc.

 

Nàng theo bản năng chào: "Phó Hải?"

 

Đối phương nghe tiếng quay đầu, cũng nhận ra nàng, vẻ mặt trước đó không có gì biểu cảm lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Sau đó, hắn khập khiễng đi về phía Nhan Sơ.

 

Phó Hải bị gãy xương đùi phải, đi lại bất tiện, chống hai cây nạng, tốc độ không nhanh, nhưng Nhan Sơ nhìn ra được hắn đi rất vội. Một đoạn đường ngắn ngủi, hắn suýt chút nữa ngã mấy lần, Nhan Sơ cũng không khỏi cảm thấy sốt ruột thay hắn, chủ động bước tới đón.

 

Ai ngờ nàng vừa đến gần, Phó Hải lại buông nạng, ôm chặt lấy vai nàng.

 

Sự việc xảy ra đột ngột, Nhan Sơ hoảng sợ, theo bản năng dùng tay chống đẩy, muốn đẩy Phó Hải ra, nhưng nàng còn chưa dùng sức, đã nghe thấy tiếng nức nở. Nam sinh ôm nàng bắt đầu khóc, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, không sao ngăn được.

 

Nhan Sơ ngây người, nửa chừng thu lực, đẩy không được, không đẩy cũng không xong.

 

Cuối cùng vẫn không thể đẩy người ra, chủ yếu là nàng lo lắng đến vết thương ở chân Phó Hải, đẩy mạnh lỡ Phó Hải ngã nữa thì chân hắn chỉ sợ không xong.

 

Cảnh tượng này rất đột ngột, không ít người trong đại sảnh thấy, những y tá và bệnh nhân đi ngang qua đều quay đầu lại.

 

Nhan Sơ phản ứng nhanh, chỉ vài giây đã hiểu chuyện gì xảy ra với Phó Hải. Đại khái là hắn nghe nói ở thủ đô xảy ra biến cố, biết Ngô Tuấn tàn nhẫn đến mức nào, lại không hiểu rõ tình hình của nàng, nên nhất thời xúc động, thành ra như vậy.

 

"Được rồi, Phó Hải, cậu đừng khóc, buông tớ ra trước, chặt quá." Bị một bạn nam ôm trước mặt mọi người, Nhan Sơ vừa khó chịu trong lòng vừa khó chịu về thể xác, lại không tiện nổi giận, chỉ có thể khuyên đối phương buông tay trước.

 

Phó Hải không đến bệnh viện một mình, vừa rồi thang máy đông người, mẹ hắn bị che ở phía sau. Nhan Sơ vừa dứt lời, bà mới vội vã đuổi kịp.

 

Thấy Phó Hải đột nhiên ôm chầm lấy cô gái đi ngang qua khóc lóc, mẹ hắn cũng có chút không biết làm sao, vội kéo Phó Hải ra, liên tục xin lỗi Nhan Sơ.

 

Cuối cùng cũng thoát khỏi cái ôm nghẹt thở này, Nhan Sơ vẫy vẫy tay, miệng nói không sao, nhưng bước chân lại lùi lại một chút, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Phó Hải, thở hổn hển.

 

Phó Hải được mẹ đỡ đứng vững, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, vẫn còn khóc. Nhan Sơ lòng còn sợ hãi, khuyên nhủ: "Cậu đừng kích động, có gì từ từ nói."

 

Mẹ hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, ôm cánh tay hắn trách móc: "Con làm sao vậy hả?"

 

Phó Hải dùng sức lắc đầu, lau nước mắt ở khóe mắt, nghẹn ngào nói: "Tớ không sao, Nhan Sơ, thực xin lỗi."

 

Có những lời không thể nói trước mặt người lớn, Phó Hải hơi bình tĩnh lại, cũng biết hành động vừa rồi của mình quá mạo phạm. Hắn ôm mặt, giọng đầy áy náy.

 

"Ừ, không sao." Nhan Sơ gật đầu, "Không có chuyện gì khác, tớ đi trước."

 

Không đợi Phó Hải đáp lời, Nhan Sơ nhanh chóng nói tạm biệt với họ, rồi bước nhanh rời đi.

 

Về việc hôm nay Phó Hải giải thích với mẹ mình thế nào, Nhan Sơ không quan tâm, cũng không muốn để ý.

 

Vì sự cố bất ngờ này, nàng cảm thấy mơ hồ bất an.

 

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, lên trên đường dừng lại hai lần, cuối cùng cũng đến tầng bốn, phòng bệnh của Lý Cầm.

 

Nhan Sơ theo dòng người ra khỏi thang máy, hít phải mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí, cảm thấy tâm trạng bất giác phiền muộn, mãi đến khi tìm được phòng bệnh của Lý Cầm, nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ đầy kinh hỉ của bạn, mới thoáng tốt hơn một chút.

 

Vì đến đón bạn học Lý xuất viện, Nhan Sơ không mang giỏ trái cây hay đồ lặt vặt gì, chỉ cầm một bó hoa tươi nhỏ.

 

Nàng nhẹ nhàng gõ cửa phòng, bạn học Lý quay mặt lại, vui vẻ đón nàng vào.

 

Lý Cầm ngồi ở mép giường, chăn trên giường bệnh được gấp gọn gàng, còn có một chiếc ba lô phồng phồng gác ở cuối giường.

 

"Đồ đạc thu dọn xong hết rồi à? Chú dì không có ở đây?" Nhan Sơ đưa bó hoa cho Lý Cầm, tạm thời bỏ qua tâm trạng khó hiểu, miễn cưỡng nở nụ cười.

 

"Mẹ tớ đi vệ sinh rồi." Lý Cầm không nhận ra điều bất thường, kéo Nhan Sơ ngồi xuống cạnh mình, cười hì hì hỏi nàng: "Trưa nay cậu muốn ăn gì?"

 

Sắc mặt bạn học Lý hồng hào, trông trạng thái không tệ, giọng nói cũng sáng sủa hơn hôm qua nghe điện thoại.

 

"Ăn gì cũng được, chủ yếu vẫn là xem cậu." Nhan Sơ đáp, "Mới phẫu thuật, lại còn là viêm ruột thừa, cậu chắc không thể tùy tiện ăn gì đâu nhỉ? Bác sĩ nói sao? Có kiêng khem gì không?"

 

Lý Cầm vẻ mặt không tình nguyện, cúi đầu thưởng thức bó hoa hướng dương nhỏ mà Nhan Sơ đưa cho: "Chẳng phải chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi sao, cắt chỉ rồi mà..."

 

"Thôi đi, hôm qua ai còn yếu đến nỗi nói không ra hơi?" Nhan Sơ không chút khách khí vạch trần bạn, khuyên nhủ: "Cậu cứ nghe lời bác sĩ đi, đợi vết thương lành hẳn, muốn ăn gì cũng được."

 

Nói xong, Nhan Sơ nghĩ đến điều gì, vui vẻ: "Bất quá, dù chính cậu không chú ý, chú dì cũng sẽ không tùy ý để cậu làm bậy đâu."

 

Liên quan đến sức khỏe của Lý Cầm, ba mẹ bạn chắc chắn rất coi trọng.

 

Lý Cầm bĩu môi, không thể không thừa nhận Nhan Sơ nói đúng.

 

Nhan Sơ tuy rằng ngoài miệng không khách khí, nhưng đích xác là đang quan tâm bạn, Lý Cầm vô cùng thích thú.

 

Nàng không muốn bị Nhan Sơ tiếp tục nhắc mãi, vì thế quả quyết đổi chủ đề: "Tuần này tớ cũng chưa đến trường, cậu có nhớ tớ không?"

 

"Thật ra là không có đâu." Nhan Sơ chớp chớp mắt, cười vô tư lự, "Nhiều tiết như vậy, bài tập còn chưa làm xong, đâu có thời gian rảnh rỗi nghĩ đến chuyện đó?"

 

Lý Cầm nhăn mũi làm mặt quỷ với Nhan Sơ, mỉa mai: "Cậu đúng là quá vô tình." Nói xong, nàng nhanh chóng cúi đầu, ra vẻ tùy ý dùng ngón tay khẽ vuốt những cánh hoa hướng dương mềm mại.

 

Ở góc độ Nhan Sơ không nhìn thấy, môi Lý Cầm khẽ mím lại, rõ ràng khóe miệng cố gắng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại như muốn khóc.

 

——

 

Tác giả có lời muốn nói: Bạn học Lý:...... Phàm là có một chút hy vọng (:з" ∠)
PS, sẽ không ngược, sẽ không ngược, sẽ không ngược!
Tất cả những suy sụp đều là vì cốt truyện phục vụ, vì thúc đẩy tiến độ công lược chị Tô của bạn học Tiểu Nhan!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com