Một làn khói trắng lơ lửng trên chiếc vòng tay, dần dần ngưng tụ thành hình dáng một người phụ nữ – một người phụ nữ toàn thân đầy thương tích.
Cô ta chỉ mặc mỗi nội y, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh. Tã bọc dường như được làm từ chính áo của cô, trên người chẳng có lấy một món trang sức nào. Trên bụng có một lỗ thủng đẫm máu, quấn quanh bằng chiếc quần, nhưng ruột vẫn tràn ra khỏi vết rách, lủng lẳng thòng xuống.
Đặc biệt là khuôn mặt của cô ta – chằng chịt những vết sẹo dữ tợn, ngang dọc đan chéo, nơi vết thương da thịt lật ra ngoài, m.á.u thịt mơ hồ, trông đến rợn người.
Mắt trái trống rỗng, ngay cả mí mắt cũng không còn. Nơi từng là mũi bị chặt phẳng lì, để lộ hai lỗ đen ngòm. Hai tai cũng bị cắt mất, hình dạng đáng sợ vô cùng.
Không khó để tưởng tượng, cô ấy khi còn sống đã phải chịu đựng sự tra tấn tàn nhẫn đến mức nào.
Mà đứa trẻ trong lòng cô, sắc mặt tím tái, làn da khô quắt, hai mắt nhắm nghiền. Rõ ràng là bị người ta m.ổ b.ụ.n.g lấy ra trước khi sinh rồi phơi khô thành xác c.h.ế.t – kết cục cũng bi thảm không kém.
【Trời ơi! Dung mạo của cô dọa tôi tè ra quần rồi!!】
【Tại sao lại để tôi thấy cảnh này chứ! Sau này tôi còn dám đi đường một mình vào ban đêm nữa không đây?】
【Trời ạ, nhiều vết thương thế kia, là ai tàn nhẫn đến vậy?】
【Xin lỗi chị ma nữ, tôi biết nói vậy hơi thất lễ, nhưng chị có thể tìm cái khăn che mặt được không, tôi sợ lắm, nhưng lại không dám rời mắt...】
...
Lưu Giai sợ đến mức hét toáng lên rồi trốn sau lưng Tô Nhiên.
Thật sự quá đáng sợ.
Tô Nhiên cũng bị bộ dạng của cô ta dọa cho sững người. Nhưng trong lòng lại không khỏi động lòng – điều hiếm thấy là dù gương mặt cô ấy đáng sợ như thế, trên người lại không có chút sát khí nào.
Nghĩa là cô ấy chưa từng báo thù, cũng chưa từng hại người.
Tô Nhiên bấm tay niệm chú, lập tức khiến nữ quỷ khôi phục lại dung mạo trước khi bị hại.
Là một thiếu nữ mặc cổ phục, dung mạo thanh tú, chừng mười tám mười chín tuổi – một cô gái xinh đẹp.
Có lẽ cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ Tô Nhiên, cô ta siết chặt đứa trẻ trong lòng, con mắt còn lại nhìn đầy cảnh giác:
“Cô… cô muốn làm gì? Cô, cô… tôi chưa làm điều xấu, cô không được… không được bắt tôi!”
Tô Nhiên chỉ vào Lưu Giai đang lấp ló sau lưng:
“Cô hút m.á.u cô ấy.”
Cổ nữ quỷ cứng đờ, lặng lẽ lùi lại hai bước.
“Là cô ấy tự nguyện, tôi… tôi đâu có ép, cô ấy đồng ý rồi tôi mới hút máu. Đồng ý rồi thì không tính là hại người, dù cô là thiên sư cũng không thể bắt tôi!”
Ánh mắt Tô Nhiên trầm xuống, giọng lạnh như băng:
“Còn nói là không sai? Ban đầu lợi dụng lòng thương của người khác, sau đó người ta không đồng ý thì cứ dây dưa không dứt, thế không gọi là ép buộc thì là gì?”
Giọng nữ quỷ càng nói càng chột dạ:
“Tôi… tôi chỉ là muốn cứu con mình, vậy cũng sai sao?”
“Cứu con cô?” Tô Nhiên liếc đứa trẻ trong tay cô ta, “Nó chưa đủ tháng đã chết, đến cả hồn phách cũng không đầy đủ, cứu kiểu gì?”
Chuyện này Tô Nhiên cũng thấy hồ đồ – đã c.h.ế.t hơn trăm năm, c.h.ế.t đến mức không thể c.h.ế.t hơn, còn cứu kiểu gì nữa?
“Cứu được mà, cứu được mà!” Người phụ nữ vội vàng nói:
“Tôi bị giam trong vòng tay hơn trăm năm, chưa từng nghĩ đến chuyện hại người. Chỉ là gần đây vô tình nghe một đạo sĩ râu dê nói, chỉ cần hút đủ m.á.u người sống, con tôi có thể sống lại. Thế nên tôi mới vào mộng của cô ấy cầu xin.
Ban đầu tôi cũng không định cứ đeo bám mình cô ấy, nhưng vì cô ấy đeo vòng tay, tôi chỉ có thể vào giấc mơ của cô ấy, người khác thì không tiếp cận được, cho nên… nên, m.á.u cần hơi nhiều một chút.”
Lưu Giai thầm rủa: Thế thì chẳng phải là nhắm vào một con cừu mà vặt sạch lông à!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe xong, Tô Nhiên khinh thường cười lạnh:
“Cô nghe tên giang hồ thuật sĩ nào nói vậy? Cái trò bịp bợm này mà cũng tin? Nếu thực sự hữu hiệu, trên đời này đã chẳng còn ma quỷ, người ta uống m.á.u sống cả rồi.”
Mấy tên giang hồ thuật sĩ đó đúng là tai họa – đến ma cũng bị lừa.
“Lừa… là lừa sao? Sao có thể là lừa? Tôi chỉ cần thêm vài lần hút m.á.u nữa thôi là con tôi sống lại rồi, sao lại là giả được?”
Nữ quỷ không tin – cũng không chịu tin.
Cô cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng.
Chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là cô có thể cứu sống con mình rồi, sao bây giờ lại thành giả?
Miệng cô ta mấp máy, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng chưa kịp thốt ra tiếng, nước mắt m.á.u đã chảy dài xuống má.
Có lẽ chính cô ta cũng bắt đầu nhận ra Tô Nhiên nói đúng.
Từng kỳ vọng hồi sinh con đến tuyệt vọng, nhưng giờ khắc này, cô hiểu rõ – tất cả chỉ là hoang tưởng của chính mình.
【Ai… cô ấy chỉ muốn cứu con thôi, đâu có sai gì.】
【Làm người có nguyên tắc, làm ma cũng phải có nguyên tắc. Dù nói thế nào, hại người vẫn là sai.】
Trà Đá Dịch Quán
【Tạo nghiệp quá rồi, thương cảm cho hai mẹ con! Kẻ hại họ phải xuống mười tám tầng địa ngục!】
Tô Nhiên chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu – đứa trẻ ấy thực sự không thể cứu được nữa. Nữ quỷ ôm chặt đứa con, mặt áp lên má đứa trẻ, nghẹn ngào khóc rấm rứt, tiếng nức nở rợn người.
Thấy cô ta đau lòng đến vậy, Tô Nhiên cũng thấy khó chịu trong lòng, liền chuyển chủ đề:
“Cô tên Mai Hương Lan, vốn là nha hoàn trong một gia đình phú hộ. Vì dung mạo thanh tú nên bị lão gia để mắt, sau đó bị ép làm thiếp.”
Nữ quỷ ngẩng đầu, kinh ngạc vì Tô Nhiên lại biết chuyện của mình.
Cô gật đầu, ánh mắt trở nên xa xăm.
“Đúng vậy… nhưng tôi không hề muốn làm thiếp, chỉ muốn an phận làm việc của mình, hết hạn thì rời đi. Ai ngờ tên lão già đó lại… lại làm nhục tôi. Tôi từng nghĩ đến cái chết, nhưng ông ta cử người canh ngày canh đêm, ngay cả c.h.ế.t cũng không được.
Bất đắc dĩ tôi phải lấy ông ta, mỗi ngày đều phải gượng cười sống như địa ngục, các người biết cảm giác đó thế nào không? Các người không biết! Tôi chỉ mong ông ta c.h.ế.t sớm cho tôi được giải thoát.
Một tháng sau, tôi mang thai. Ông ta không có con trai, chỉ có bốn đứa con gái, nên khi biết tôi có thai, mừng rỡ như điên, hy vọng tôi sinh con trai.
Sau đó thầy thuốc bắt mạch, nói thai này tám chín phần là con trai, ông ta càng mừng, ngày nào cũng bên tôi, tặng tôi đủ thứ quần áo châu báu.
Tất cả những điều đó, đại phu nhân đều thấy trong mắt, hận trong lòng.
Đến tháng thứ năm, khi ông ta đi vắng, bà ta thuê người ra tay với tôi – cắt tai cắt mũi tôi, nguyền rủa tôi không được siêu sinh, còn sống sờ sờ m.ổ b.ụ.n.g lấy thai rồi chôn sống cả hai mẹ con.
Trước khi chôn, bà ta còn cướp hết trang sức trên người tôi.
Vì một giọt m.á.u rơi lên vòng tay, sau khi c.h.ế.t hồn tôi bị nhốt trong đó.
Các người nghĩ tôi nên hận bà ta sao?
Không, tôi không hận bà ta.
Tôi sớm đã sống đủ rồi, c.h.ế.t đối với tôi lại là giải thoát. Tôi không hận bà ta, ngược lại còn cảm ơn – nhờ vậy tôi không phải ngày ngày đối mặt với tên lão già ghê tởm đó.
Chỉ là… thương cho đứa con của tôi, vì tôi mà chịu tai họa không đáng có.
Điều tôi bận lòng duy nhất, chỉ là con tôi.
Cứ thế, tôi ở trong vòng tay, chẳng biết ngày tháng, cũng không biết đã qua bao lâu, cho đến khi nghe nói có cách giúp con tôi sống lại – tôi mới có hy vọng.