Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 52: Nói chuyện với chó thì cần gì giáo dưỡng



Tô Nhiên nhíu mày nhìn chằm chằm Lương Bối Bối, đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó nở nụ cười đầy thú vị:

“Cô là thiên kim nhà họ Lương?”

Thú vị thật, hai người này đúng là trời sinh một cặp.

Ánh mắt của Tô Nhiên khiến Lương Bối Bối đột nhiên thấy hoang mang.

“Cô... cô nhìn cái gì mà nhìn!”

“Ồ, xin lỗi, chưa từng thấy con ch.ó nào trông giống người như vậy nên nhìn thêm vài cái.”

Tô Nhiên liếc hai người trước mắt – người không ra người, chó không ra chó – nghĩ thầm nguyên chủ Tô Mặc Mặc chắc chắn bị mù mới nghĩ Hứa Nhất Minh là người thành thật, đáng để gửi gắm. May mà đã chia tay rồi, nếu lấy về, chắc nôn ra m.áu.

Lương Bối Bối nghẹn họng, nhất thời không tìm được lời nào phản bác, tức giận nói:

“Có người trả tiền giúp cô, cơ hội tốt như vậy không dễ có đâu, cô mau đồng ý đi.”

Tô Nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta, không nói gì, chỉ đánh giá.

Có lẽ vì phản ứng quá lạnh nhạt, cũng có thể là ánh mắt quá kỳ lạ, Lương Bối Bối cau mày:

“Tô tiểu thư, chúng tôi cũng là vì nghĩ cho cô, ánh mắt cô như vậy là sao?”

Tô Nhiên thản nhiên đáp:

“Nhìn kẻ ngu ấy mà, không đủ rõ ràng sao?”

Lương Bối Bối sững người:

“Cô ăn nói kiểu gì vậy, đúng là nhà quê không có giáo dưỡng!”

Tô Nhiên cười lạnh:

“Nói chuyện với chó thì cần giáo dưỡng gì?”

Lương Bối Bối bị nghẹn đến mức không nói nổi, cắn môi, mặt đỏ bừng vì giận, cuối cùng là Hứa Nhất Minh đứng ra che chắn cho cô ta.

“Tô Mặc Mặc, cô có ý gì?”

Tô Nhiên lớn tiếng, chỉ tay ra cửa:

“Cút, nhìn thêm một cái nữa tôi cũng buồn nôn.”

Hai người sững sờ nhìn Tô Nhiên không tin nổi.

“Đồ đanh đá! Cô đúng là đanh đá!”

Tô Nhiên cười khẩy:

“Còn chưa đi? Là ăn không nổi chờ tôi bố thí hả? Xin lỗi nhé, tôi không có xương cho mấy người gặm.”

Hứa Nhất Minh tức đến mức muốn ra tay, cảm giác Tô Mặc Mặc như biến thành người khác, mỗi lần gặp là bị cô làm cho tức điên.

“Tô Mặc Mặc, đừng ép tôi đánh phụ nữ!” – Hứa Nhất Minh giơ tay lên dọa dẫm.

Lương Bối Bối kéo tay hắn lại, khóc lóc tủi thân:

“Minh ca, là lỗi của em, khiến anh giận, hay là mình đi ăn chỗ khác đi, em chịu thiệt cũng không sao…”

Cô ta vừa nói vừa nức nở, mũi hồng hồng, bộ dạng sắp khóc đến nơi.

Nhìn vẻ đáng thương yếu ớt của Lương Bối Bối, lại nhìn Tô Nhiên chẳng thèm liếc mắt một cái, lửa giận của Hứa Nhất Minh bùng lên.

“Tôi nói cô tránh ra, cô nghe không…”

Hắn giận dữ đưa tay kéo Tô Nhiên, nhưng Tô Nhiên vừa nuốt xong miếng bít tết cuối cùng đã né ngay, tay vung lên, chiếc nĩa trong tay đ.â.m thẳng xuống tay Hứa Nhất Minh, cắm vào bàn.

“Aaaaaaa!!!!”

Ngay sau đó, trong nhà hàng vang lên tiếng hét thảm thiết chấn động.

Tô Nhiên cau mày bịt tai, âm thanh như tiếng heo bị chọc tiết thật khó nghe.

Tiếng hét của Hứa Nhất Minh lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Mọi người trong nhà hàng đều nhìn hắn, có người lấy điện thoại quay, có người thì thầm bàn tán, không ai bước lên giúp đỡ.

Hứa Nhất Minh thấy mất mặt chưa từng có trong đời. Nếu chuyện này để bố hắn biết thì chắc chắn lại bị chửi té tát.

Vừa đau vừa giận vừa xấu hổ, Hứa Nhất Minh cúi gằm mặt, không dám nhìn ai.

Lúc này nhân viên và bảo vệ chạy đến, vừa hay thấy được cảnh tượng kia.

Mắt họ suýt rơi ra vì sốc:

Chị gái này ngầu quá rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cô… cô, sao lại đối xử với… Minh ca như vậy?”

Lương Bối Bối sợ đến nói năng lắp bắp, không ngờ Tô Nhiên lại nóng tính như vậy, nói vài câu là đ.â.m người luôn.

Sắc mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, không khác gì Hứa Nhất Minh.

Thảm rồi, nếu để cô ta biết vụ bắt cóc là mình làm thì…

Nghĩ tới đây, Lương Bối Bối rùng mình, không dám nghĩ tiếp.

Có vẻ như Tô Nhiên vẫn chưa biết chuyện này là do mình làm, không được, phải nhổ cỏ tận gốc, hủy hết chứng cứ.

Trong chớp mắt, Lương Bối Bối đã nghĩ đến hàng tá kế hoạch, sau đó cố nặn ra vài giọt nước mắt.

“Minh ca! Anh có sao không, có đau không?”

Cô ta lao tới, muốn rút nĩa ra nhưng giằng mãi không được.

“Phải làm sao đây? Sao em vô dụng thế này, Minh ca, xin lỗi, tất cả là lỗi của em…”

Cô ta vừa động vào, tay Hứa Nhất Minh càng đau hơn, mặt trắng bệch, hét cũng không nổi.

Hắn cố chịu cơn giận, nghĩ: Bối Bối không cố ý, cô ấy chỉ là quá lo cho mình thôi.

Trà Đá Dịch Quán

“Bối Bối, đừng động vào…”

“Không, em phải cứu anh!” – Lương Bối Bối khóc nức nở.

Tô Nhiên nhìn hai người họ, huyệt thái dương giật giật:

“Hai người đang đóng phim à?”

Hứa Nhất Minh đang đau muốn chết, lại bị câu của Tô Nhiên chọc tức lần nữa:

“Đồ độc ác! Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi sẽ kiện cô…”

Tô Nhiên thản nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống:

“Kiện tôi? Kiện gì? Là anh giở trò trước, tôi chỉ là tự vệ chính đáng, nhiều người làm chứng thế này, anh nghĩ anh muốn nói bậy là được à?”

“Minh ca, anh chảy nhiều m.á.u quá, em đưa anh đi viện nhé…” – Lương Bối Bối nước mắt rưng rưng.

“Bối Bối ngoan, đừng khóc, anh không sao.” – Hứa Nhất Minh đau đến môi run lẩy bẩy, vẫn hung hăng nhìn Tô Nhiên:

“Cô… cô chờ đó cho tôi!”

Hắn hít sâu một hơi, nghiến răng nhổ cái nĩa ra khỏi tay, đau đến mức tay run bần bật, Lương Bối Bối vội đỡ lấy.

Hứa Nhất Minh trừng mắt nhìn Tô Nhiên lần cuối, buông lời đe dọa:

“Tôi sẽ bắt cô trả giá!”

Nói xong, hai người ôm tay nhau rời khỏi nhà hàng.

Đúng lúc đó, nhân viên chặn họ lại:

“Thưa anh, cái nĩa giá hai mươi đồng, mời anh thanh toán tại quầy.”

“Cô… cô…” – Hứa Nhất Minh tức đến mức suýt xỉu.

Lương Bối Bối giận dữ chỉ vào Tô Nhiên:

“Sao không bắt cô ta trả?”

“Xin lỗi, cái nĩa đang trong tay anh, nếu mang đi thì phải trả tiền. Nếu anh để lại, dù có biến dạng chúng tôi cũng không tính phí.”

Tô Nhiên suýt bật cười thành tiếng, trong lòng âm thầm giơ ngón cái cho nhân viên: Tốt lắm!

Lương Bối Bối tức đến dậm chân:

“Mấy người thật quá đáng! Chỉ là hai mươi đồng thôi, tôi trả!”

Cô ta tức giận thanh toán rồi cùng Hứa Nhất Minh rời đi.

Nhân viên mỉm cười cúi đầu:

“Hân hạnh được phục vụ lần sau!”

Sau đó quay sang Tô Nhiên:

“Xin lỗi vì đã khiến cô có trải nghiệm không vui, để tỏ lòng xin lỗi, hóa đơn của cô được giảm giá 40%, cô thấy được chứ?”

“Được. Ngày mai đi làm nhớ đổi đường đi, nhớ kỹ.”

Tô Nhiên hài lòng rời khỏi nhà hàng, bữa này ăn thật thoải mái.

Tâm trạng tốt, tu luyện cũng thuận lợi bất ngờ. Sau một đêm tu luyện, cô cảm thấy linh lực của mình lại có đột phá.

Ý niệm vừa động, Tô Nhiên duỗi ngón trỏ ra, một đóa lửa tím nhỏ như hoa sen lấp lánh xuất hiện trên đầu ngón tay.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com