Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 49: Chúng ta không trách con (3)



Trương Chí Cương liếc mắt thấy một dòng bình luận kêu gọi báo cảnh sát, liền cuống cuồng biện giải:

“Các người đừng tin con lừa đảo này! Những gì cô ta nói đều là giả, đều là giả! Tôi không g.i.ế.c cha mẹ tôi! Không có!!”

Tô Nhiên lạnh lùng nói:

“Nếu những lời tôi nói không được tin, vậy thì để họ tự nói đi.”

“Bọn họ? Ý cô là gì?”

Trương Chí Cương sững lại.

Tô Nhiên chỉ ra phía sau hắn:

“Anh quay đầu lại mà xem.”

Ngay giây tiếp theo, tất cả mọi người trong phòng livestream đều nhìn thấy phía sau Trương Chí Cương xuất hiện hai người—không đúng, là hai hồn ma, một nam một nữ, chừng hơn năm mươi tuổi.

“Con ơi…”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trương Chí Cương giật mình quay đầu lại, hai mắt trợn tròn sắp rớt ra ngoài.

“Ba… ba, mẹ… sao… sao hai người lại ở đây?”

Hai hồn ma dìu nhau, đôi mắt đỏ hoe nhìn đứa con trai. Trương Thanh Vân nghẹn ngào lên tiếng:

“Con đừng sợ, ba mẹ không làm hại con đâu. Là chúng ta sai, chỉ mải lo làm ăn mà không dạy dỗ con cho tốt. Chúng ta không trách con.

Chỉ là vẫn không yên tâm, sau này con phải tự chăm sóc bản thân, làm người đàng hoàng, đừng gây họa nữa. Ba mẹ đã không thể giúp gì thêm cho con, sau này chỉ có thể dựa vào chính con thôi.”

Tô Nhiên không hề nể mặt, phẫn nộ mắng:

“Trương Chí Cương! Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho rõ! Đây chính là cha mẹ ruột của cậu! Dù cậu là người hại ch.ết họ, họ vẫn không oán trách, còn lo cho cậu đến nỗi không nỡ rời đi!

Cậu kể mấy chuyện quái lạ, lần bị lạc đường đó là bạn cậu nói có đồ hay rủ cậu đi xem thử—cái 'đồ hay' đó là chất cấm! Là cha mẹ cậu đã vất vả ngăn cản cậu! Đồ trong tủ lạnh mất đều là rác cậu tự mua—đồ ăn vặt, rượu bia! Họ sợ cậu nghiện ngập, ăn uống bậy bạ mà hại sức khỏe! Dùng chày cán bột đánh cậu là để anh học ngủ sớm dậy sớm! Còn đánh mạt chược ư? Đó không phải chơi mà là cờ bạc! Một ván thua mấy chục vạn! Gia sản cha mẹ anh vất vả tích góp chẳng phải đều bị cậu phá sạch rồi sao?”

“Cút đi! Cút hết đi! Đã c.h.ế.t rồi còn quay lại làm phiền tôi làm gì! Tôi không cần các người lo! Đại sư! Tôi đưa tiền cho cô! Mau thu họ lại đi! Đừng để tôi nhìn thấy nữa!”

Trương Chí Cương hét lên điên loạn với cha mẹ, chộp lấy bất cứ thứ gì bên cạnh ném về phía họ:

“CÚT! Cút hết cho tôi…”

Ly, bình hoa, gối ôm, ghế… có gì ném nấy, nhưng từng món đồ đều xuyên qua cơ thể họ. Hắn gần như sụp đổ, nhào lên trước ống kính, cầm điện thoại điên cuồng tặng quà cho Tô Nhiên:

“Xin cô! Mau thu họ lại! Mau thu họ lại!”

Vợ chồng Hứa Lệ Quyên nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, nước mắt không ngừng rơi.

Giá như sớm biết con trai thành ra thế này, thì lúc nhỏ họ đã phải nghiêm khắc hơn, chứ không phải chỉ biết cung phụng vật chất mà bỏ qua giáo dục đạo đức, để nó trượt dài đến mức không thể cứu vãn.

Chính họ đã hại con. Những lỗi lầm của con, với tư cách cha mẹ, họ cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Họ không xứng làm cha mẹ.

Chỉ tiếc là—đã muộn rồi.

Hứa Lệ Quyên nhìn vào màn hình máy tính, cố gắng cầu xin cho con trai:

“Nó thành ra thế này là lỗi của chúng tôi. Nó g.i.ế.c chúng tôi, cũng là quả báo, chúng tôi không truy cứu, đã tha thứ cho nó. Xin đại sư giúp nó một lần…”

Tô Nhiên ngắt lời:

“Xin lỗi, tôi không giúp được. Giết người phải đền mạng, đã phạm pháp thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”

Đến nước này mà đôi vợ chồng vẫn muốn gánh tội thay con, Tô Nhiên không chút cảm thông cho cái c.h.ế.t của họ.

Trương Thanh Vân kéo vợ lại, thở dài lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ xa, tiếng còi cảnh sát rít vang.

Trương Chí Cương hoảng loạn, vừa khóc vừa hét:

“Các người dựa vào đâu mà bắt tôi! Tôi là con ruột của các người mà! Các người từng nói mọi thứ làm ra là vì tôi! Là muốn dành điều tốt nhất cho tôi! Vì tôi cái gì cũng cam tâm tình nguyện! Thậm chí có thể c.h.ế.t vì tôi! Giờ lại báo cảnh sát bắt tôi là sao?!!”

【Nghe xem, đây là lời người nói sao? Mà còn nói hùng hồn vậy nữa chứ!】

【Thằng này là loại ác độc từ trong máu, sinh ra đã nên bóp c.h.ế.t rồi, diệt mầm từ trong trứng nước còn kịp.】

【Nếu tôi đẻ ra cái thứ như vậy, tôi thà nhét ngược nó về bụng quay lại nấu lại từ đầu, đúng là tức c.h.ế.t mà!】

【Lầu trên, nhét lại nhớ vo tròn cẩn thận.】

【Tôi nghĩ rồi, tiền tôi kiếm tự tôi xài, sau này xuống dưới không ai đốt giấy cũng không sao, tổ tiên 18 đời đều ở đó, tôi ăn bám ông bà cũng đáng tin hơn bám đám trên này.】

【Tôi vốn sợ cưới, giờ thêm sợ đẻ.】

【Thấy chưa, giáo dục con quan trọng thế nào. Dạy tốt là bảo bối, dạy sai thành đồ tể.】

Trà Đá Dịch Quán

【Tôi tên Trương Chí Cương, tôi tự đại diện cho mình. Ngoài cái thằng trong video ra thì những Trương Chí Cương khác đều là người tốt.】



Trương Chí Cương gào rú:

“Các người ch.ết rồi thì c.h.ế.t cho yên! Còn quay lại làm gì! Muốn nhìn tôi ch.ết mới hài lòng à?! Sống thì lải nhải, ch.ết cũng không tha! Tôi hận các người!!”

Hắn vừa dứt lời liền lao ra cửa—mở cửa ra đúng lúc đụng mặt cảnh sát đang đến.

Trương Chí Cương giật mình lùi lại mấy bước, quay đầu định chạy.

Viên cảnh sát dẫn đầu thân hình cao lớn, thấy hắn định chạy liền vươn tay chụp lấy cổ áo hắn như xách gà con, kéo về phía sau.

Đến khi chiếc còng lạnh lẽo khóa lên tay, Trương Chí Cương mới cảm thấy sợ.

Hắn bật khóc, gào khóc cầu xin cha mẹ:

“Mẹ! Cứu con! Con sai rồi! Con biết sai rồi! Con không dám nữa! Ba mẹ! Xin hai người cầu xin giúp con! Con không muốn đi tù! Con không muốn chết! Mẹ! Cứu con với…”

Thấy con bị bắt, Hứa Lệ Quyên đau lòng đến rơi lệ máu, chỉ hận không thể chạy tới ôm con dỗ dành một câu.

Trương Thanh Vân giữ chặt vợ:

“Vô ích thôi, bà xã…”

Hứa Lệ Quyên nước mắt đầm đìa:

“Ông à, biết đâu con mình… thật sự sẽ thay đổi?”

Trương Thanh Vân không biết là nói với vợ hay với chính mình:

“Con người mà… đã sai thì phải trả giá.”

Xác hai vợ chồng chôn không sâu, lại có định vị chính xác của Tô Nhiên, rất nhanh đã được đào lên.

Trương Chí Cương bị giải đi, hai hồn ma như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị xiềng xích khoá cổ kéo đi.

Còn số tiền Trương Chí Cương vung ra, coi như là phí siêu độ cho cha mẹ hắn vậy.

Màn hình bị bao phủ bởi hiệu ứng quà tặng lấp lánh, dòng bình luận liên tục cuốn trôi, độ hot của livestream không ngừng tăng, số người xem vẫn tiếp tục nhảy vọt.

【Trẻ con từ nhỏ phải dạy cho đàng hoàng, nên quản thì phải quản, không thì sau này có muốn quản cũng chẳng kịp.】

【Tôi cái tính nóng nảy này mà xem đoạn này muốn tức chết! Tôi năm nay 28 tuổi, con trai tôi 12*, chưa bao giờ dám hỗn. Về nhà mẹ đẻ, em trai em gái tôi cũng sợ tôi đấy!】

*Trà Đá: truyện viết zị thiệt nha cả nhà


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com