Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 42: Hình như tôi đào trúng xác sống rồi (3)



Ngô Kim Tùng kích động đến suýt ngất, hơn ba mươi năm qua, lần đầu tiên có nhiều người xem anh như vậy.

Quay màn hình! Nhất định phải quay lại, sau này đặt phát lặp bên cạnh bài vị tổ tiên để khoe mẽ, nhà họ Ngô cũng có người nổi tiếng rồi!

Tô Nhiên theo hạc giấy bay tới lưng chừng núi, sau bụi cỏ rậm có một hang núi cao ngang đầu người.

Hạc giấy vỗ cánh bay vòng quanh cửa hang hai vòng, cuối cùng đậu lên vai Tô Nhiên. Thu lại hạc giấy, cô bước vào hang.

Chậc, thối quá!

Chưa vào hang đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc.

Tô Nhiên bịt mũi, mặt đầy vẻ chán ghét bước vào, vừa vào hang thì một tảng đá lớn mang theo luồng gió đầy âm khí lao thẳng tới.

Tô Nhiên nhướng mày, dễ dàng tránh được, rồi nhìn thấy trong góc hang có một con cương thi toàn thân phủ đầy lông trắng, mặc quan phục thêu hình hạc tiên màu đen, đội mũ quan, tóc dài tết bím. Lông trắng trên người nó hơi ngả xám, xem ra sắp chuyển thành hắc cương.

Bạch thi hôi tanh đến tột độ, dùng đôi mắt toàn tròng trắng vừa sợ hãi vừa hung dữ nhìn chằm chằm Tô Nhiên.

Tô Nhiên bật cười khi thấy sự giằng co trên mặt nó, không nhịn được châm chọc: “Chậc ~ xấu vậy mà cũng muốn hù ai c.h.ế.t à?”

Bạch thi nhe răng nhảy tới một bước, rồi lại nhảy lùi, trông như vừa muốn đánh cô lại vừa muốn bỏ chạy.

Ngô Kim Tùng thấy Tô Nhiên vào hang thì do dự, cuối cùng vì tò mò mà len lén đi theo, vừa vào hang đã bị mùi hôi làm cay mắt rơi lệ.

“Đừng quay đầu lại!”

Tô Nhiên nhắc, nhưng đã muộn. Ngô Kim Tùng đang lau mắt thấy có động tĩnh phía sau liền quay đầu.

Vừa quay lại thì đối mặt với cương thi, cách nhau chưa đến nửa mét.

Ngô Kim Tùng và cương thi cùng hét lên, cương thi phun một đống chất nhầy tanh tưởi vào mặt anh ta.

Khán giả đang xem livestream bị dọa hết hồn, tiếp đó thấy chất nhầy b.ắ.n thẳng vào mặt thì như thể đang chứng kiến trực tiếp, cảm giác quá kích thích, đến mức bình luận đồng loạt im bặt.

Trà Đá Dịch Quán

Tô Nhiên phản ứng cực nhanh, một cú đá vào m.ô.n.g Ngô Kim Tùng, đá anh ta ra khỏi hang.

Không quay đầu lại mà còn dặn: “Đừng có vào phá nữa.”

“Dạ.” Ngô Kim Tùng khẽ đáp, vén áo lau mặt, ôm điện thoại nằm rạp ở cửa hang quan sát, vừa căng thẳng vừa mong chờ.

Bạch thi không ngốc, nó cảm nhận được Tô Nhiên không dễ đối phó, nhưng tên ngoài hang kia thì dễ xơi hơn.

Nó quay đầu, há mồm rít lên như lấy can đảm, rồi lao thẳng về phía Ngô Kim Tùng.

Ngô Kim Tùng vừa mới nhìn được hai cái thì nghe tiếng gào rú như dã thú, kèm theo mùi hôi nồng nặc, có thứ gì đó lao tới.

“Á á á á, mẹ ơi ~ thối c.h.ế.t mất, ọe…”

Ngay lúc tưởng như Ngô Kim Tùng tiêu đời, thì Tô Nhiên cũng ra tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô vung tay chộp lấy b.í.m tóc cương thi kéo mạnh xuống đất.

Ai ngờ tóc bị kéo đứt cả bím, mũ quan cũng lăn lông lốc sang bên.

Bạch thi sững sờ, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào lọn tóc trong tay Tô Nhiên.

Tô Nhiên: “…”

**[Không có tóc thì không phải cương thi tốt!]**

**[Hahaha cương thi huynh đệ, không cười ngươi, chỉ là răng hơi nóng, phải phơi cho mát.]**

**[Chị chủ phòng bắt ma gì mà buồn cười thế này.]**

Tô Nhiên nhìn lọn tóc trong tay, giữ cũng không xong, vứt thì ngại. Xem chừng sinh thời hắn rất quý tóc.

Cô lúng túng đặt lên tảng đá, cười hai tiếng: “Xin lỗi nha, hơi mạnh tay… hay là, ta dán lại cho nhé?”

“Gào ~”

Bạch thi hói đầu gầm lên, bị chọc giận đến cực điểm, như bị sỉ nhục nặng nề, điên cuồng lao vào Tô Nhiên.

Ngô Kim Tùng cố nhịn buồn nôn, len lén quan sát trong hang, không dám hó hé.

Tô Nhiên không tránh, vung tay vẽ phù trong không khí, cương thi đang lao tới chợt khựng lại vì sợ, quay đầu bỏ chạy.

Tô Nhiên xoay người chặn đường, bạch thi cuống cuồng, toàn thân lông dựng đứng, vừa kêu vừa run rẩy nhìn phù chú lơ lửng phát sáng, dường như cầu xin tha mạng.

Nếu không vì chân không gập được, chắc nó đã quỳ lạy từ lâu rồi.

“Ngươi tên Từ Thọ Hoa, tổ tiên làm thương nhân, đến đời ngươi thì làm tri huyện, quan không lớn nhưng làm việc chăm chỉ. Nào ngờ lại bị vợ và quản gia hãm hại, dùng tà thuật trấn hồn ngươi, khiến ngươi không thể đầu thai. Ngay cả hai đứa con trai ngươi yêu quý cũng không phải m.á.u mủ, mà là con riêng của vợ và quản gia.

Ngươi cũng đáng thương, kiếp trước làm người tốt, c.h.ế.t rồi chưa gây họa, ta giúp hóa giải oán khí, để ngươi được luân hồi, ngươi có đồng ý không?”

Tô Nhiên vừa nói, Từ Thọ Hoa nhớ lại chuyện cũ, lòng đầy thù hận.

Như hiểu được ý nghĩ của hắn, cô nói tiếp: “Vợ ngươi và tên quản gia đã c.h.ế.t trên đường chạy trốn, bị cướp giết, tiền bạc bị cướp sạch, c.h.ế.t rồi còn phải xuống làm súc sinh, xem như báo ứng. Oán hận đã giải, ngươi nên buông bỏ. Nếu không đồng ý, ta chỉ có thể khiến ngươi hồn phi phách tán.”

Từ Thọ Hoa khóc thảm, đầy uất hận, rồi dần dần bình tĩnh lại. Hắn muốn gật đầu nhưng cổ không gập được, chỉ đành giơ tay nhảy hai cái thể hiện đồng ý.

“Được rồi.”

Tô Nhiên kết ấn niệm chú, phù chú vàng rực nhập vào cơ thể Từ Thọ Hoa. Trong ánh sáng đó, lông trắng trên người hắn dần rụng, răng nanh ngắn lại, khuôn mặt trở về như lúc sinh thời, chỉ là… trọc lóc.

Thấy đầu trọc bóng lưỡng, Tô Nhiên áy náy phẩy tay, lọn tóc kia lại bay trở về, gắn lên đầu hắn, y như chưa từng rụng.

Từ Thọ Hoa bị trấn trong quan tài trăm năm, oán khí ngút trời, từng mong ngày trả thù. Không ngờ nay có cơ hội đầu thai, hắn cảm động quỳ xuống, “bốp bốp bốp” dập đầu ba cái.

“Đi đi, phía trước có ánh sáng, đừng ngoảnh lại!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com