Vừa bước vào cửa, Kim Tị đã thấy Thạch Phi Phi bụng bầu nằm trên giường.
Bốn mắt chạm nhau, Thạch Phi Phi sợ đến bật dậy:
“Anh... anh định đỡ đẻ cho tôi á?!”
“Cô nói xem?” Kim Tị tiến đến gần, đưa tay định kéo chăn cô ra.
Thạch Phi Phi lùi lại:
“Anh làm gì đấy? Đừng tưởng tôi đẹp mà nhân cơ hội giở trò! Ra khỏi đây rồi tôi không để yên cho anh đâu!”
Kim Tị vô tội giơ tay:
“Tôi có làm gì đâu.”
“Còn nói không làm! Không làm thì kéo chăn tôi ra làm gì?!”
Kim Tị bĩu môi khinh thường:
“Tôi chỉ nói là... cô cũng đâu có đẹp.”
“Anh…”
“Thôi được rồi, ai thèm động vào cô. Không phải đang diễn theo cốt truyện à? Diễn cho có lệ thôi.”
Quả nhiên đúng như anh nói, Kim Tị vờ làm vài động tác, bên cạnh Thạch Phi Phi liền xuất hiện một bé trai.
Từ đoạn này trở đi, bọn họ không còn bị bắt đóng vai nhân vật nữa, Tôn Lâm cũng trở lại hình dạng ban đầu.
Có lẽ người đứng sau thấy chán, cũng có thể thấy họ diễn quá lề mề.
Tô Nhiên và mọi người giờ chỉ là khán giả.
Thế nhưng, những gì họ nhìn thấy tiếp theo — giống như sấm sét giữa trời quang, nổ tung trong đầu họ, khiến toàn bộ đầu óc trống rỗng.
Và cuối cùng, họ cũng hiểu vì sao từ đây về sau không cần họ diễn nữa.
Bởi vì — họ không thể nào diễn nổi.
…
Trà Đá Dịch Quán
Mười năm thoáng qua.
Lý Quế Cầm vì bệnh đột ngột qua đời, để lại cô con gái ngây ngô sống một mình.
Vì cô bé bị thiểu năng, cả làng gọi là "con ngốc".
Ban đầu, người dân trong thôn nhớ ân tình Phạm Văn Niên từng giúp họ, cũng nhớ đến việc Lý Quế Cầm từng đỡ đẻ cho bao nhiêu người, nên đôi lúc "con ngốc" đi ngang nhà họ, họ cũng cho ít đồ ăn.
Nhưng thời buổi khó khăn, ai cũng thiếu ăn, lâu dần cũng chẳng ai đoái hoài gì nữa.
Chỉ có Thúy Hoa và Lý Nhị Thúc, ngày nào cũng kiên trì mang cơm cho con ngốc.
Dù ngốc, con bé không trộm cắp, không đánh người, không chửi bới.
Người ta trêu chọc, nó chỉ cười hì hì. Ai ném đá đánh nó, nó liền tránh xa, chẳng bao giờ đánh lại.
Bất kể lúc nào gặp, cũng thấy nó cười ngô nghê, vô ưu vô lo.
Nó biết Thúy Hoa đối xử tốt với mình, nên ngày nào cũng lon ton đi theo sau, gọi mãi “dì Hoa, dì Hoa…”
Thời gian trôi qua, con ngốc đã mười tám tuổi.
Tuy mặt mũi lem luốc, nhưng vẫn không che nổi vẻ đẹp trời sinh — dáng người nảy nở, gương mặt xinh xắn.
Một ngày nọ, trong thôn có tên lưu manh nổi tiếng tên Vương Lại Tử — gã độc thân lười biếng, cùng hai tên độc thân khác, chặn đường con ngốc.
“Con ngốc à, có muốn ăn kẹo không? Chơi với chú một lát, rồi chú cho kẹo nha.”
Vương Lại Tử lôi từ túi ra vài viên kẹo, cười dâm tà.
Một tên khác hùa theo:
“Này, nói thật chứ, con ngốc này nhìn ngon nghẻ phết, không biết mùi vị thế nào nhỉ?”
“Phải đấy! Nào, chơi với chú chút nha.”
Cả ba vừa nói vừa động tay động chân.
Con ngốc sợ quá òa lên khóc.
Tiếng khóc vang lên khiến Thúy Hoa đang làm ngoài sân chạy vội ra — vừa thấy cảnh tượng, bà nổi giận, xách chổi đánh tới tấp:
“Làm cái gì vậy hả?! Vương Lại Tử! Mấy người hết nhân tính rồi à? Ba thằng đàn ông to đầu đi bắt nạt một đứa con gái ngốc, không biết xấu hổ sao?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Lại Tử bị đánh mà vẫn cười nhăn nhở:
“Bà làm gì căng thế, bọn tôi chỉ đùa với nó tí thôi mà.”
Vương Lại Tử là tên vô lại khét tiếng trong thôn — hơn bốn mươi tuổi vẫn chưa lấy được vợ, suốt ngày lêu lổng, trêu chọc phụ nữ.
“Loại người như mày, tao còn lạ gì! Đồ cặn bã không biết xấu hổ!”
Thúy Hoa phun một bãi nước bọt vào mặt hắn, rồi kéo con ngốc về nhà, lau người cho cô bé, thay đồ sạch sẽ, sau đó cho ngủ lại luôn.
Tối hôm đó, cả nhà Thúy Hoa ngồi lại bàn bạc.
Bà kể hết chuyện ban ngày cho chồng và con trai — nói con ngốc giờ đã lớn, lại xinh xắn, dễ bị người xấu dòm ngó.
Gương mặt đẹp là chuyện tốt với người bình thường, nhưng với người như con ngốc thì là họa.
Bà suy nghĩ kỹ rồi nói:
“Hay là... để con trai mình cưới con ngốc đi. Thành người một nhà rồi, chẳng ai dám dòm ngó nó nữa.”
Chồng bà vốn là người hiền lành, năm xưa được Phạm Văn Niên cứu giúp, vẫn luôn nhớ ơn ấy.